ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Sau khi đấu giá từ thiện kết thúc chính là tiệc rượu từ thiện buổi trưa.

Bữa tiệc buổi trưa, có rất nhiều con cá lớn trong giới kinh doanh chính trị ở Kim Đô tới mời rượu ông ngoại, ông ngoại nhân cơ hội này giới thiệu Lâm Vân với bọn họ, mấy ông chủ này cũng tặng cho Lâm Vân một đống hàng hiệu, còn tặng cho anh cả thẻ hội viên.

Về phần Phạm Nhật Long, sau chuyện quay video, anh ta không quay lại nơi tổ chức tiệc nữa.

Khi bữa tiệc rượu từ thiện kết thúc đã là buổi chiều.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Vân bèn lái xe quay về căn biệt thự ven hồ của mình.

Dù sao Như Tuyết cũng đang ở trong biệt thự chờ mình.

Sau khi quay lại biệt thự, vốn dĩ Lâm Vân đã lên kế hoạch buổi chiều sẽ dẫn cô đi chơi một vòng. Ngày mai phải đưa cô ấy về thành phố Bảo Thạnh đi học, nhưng Như Tuyết lại nói bác của cô ấy cũng đang ở Kim Đô.

Bác Như Tuyết biết cô ấy tới Kim Đô bèn gọi điện cho Như Tuyết, bảo Như Tuyết tới nhà bác chơi một chút.

Như Tuyết nói, quan hệ giữa nhà cô ấy và nhà bác gái rất bình thường, nhưng vì là họ hàng thân thích nên cô ấy vẫn đồng ý.

Lâm Vân nói để anh đi cùng với Như Tuyết.

Trong gara của biệt thự.

“Tuyết, lên xe đi!”

Lâm Vân mở cửa xe bên ghế phụ của chiếc xe Porsche ra.

“Lâm Vân, xe này đắt tiền quá, nếu lái xe này tới bác em sẽ hiểu nhầm em được đại gia bao nuôi đấy, hay là… chúng ta khiêm tốn một chút đi.” Như Tuyết nói.

Như Tuyết không phải kiểu con gái thích khoe khoang lộ liễu.

“Được, vậy lái chiếc Volkswagen Phaeton này đi.” Lâm Vân chỉ chỉ chiếc xe Volkswagen Phaeton bên cạnh.

Chiếc Volkswagen Phaeton dù sao cũng là chiếc xe hơn ba trăm tỉ, mặc dù không có chiếc xe thể thao nào khoa trương như vậy nhưng nếu lái nó ra ngoài thì cũng không đến mức mất mặt.

Đầu chiếc xe Volkswagen Phaeton còn có vết va chạm, Lâm Vân cũng lười đi sửa, dù sao cũng anh cũng không hay lái chiếc xe này.

Thế là, Lâm Vân lái chiếc xe Volkswagen Phaeton này chở Như Tuyết tới nhà bác cô ấy.

Nửa tiếng sau, Lâm Vân đi vào một khu biệt thự liền kề cao cấp.

Trước một căn biệt thự liền kề.

“Lâm Vân, đây chính là nhà bác em, đây cũng là lần đầu tiên em tới đây.” Như Tuyết nói.

“Căn biệt thự liền kề này tốt xấu gì cũng phải mấy tỉ đấy? Có vẻ nhà bác em rất giàu nhỉ.” Lâm Vân cảm thán nói.

“Nhà bác em mở một cái nhà máy, đúng là rất giàu.” Như Tuyết gật đầu.

Như Tuyết ngừng một chút rồi lại nói: “Nhưng lúc mẹ em bị bệnh, em hỏi mượn bọn họ ba trăm năm mươi triệu nhưng bọn họ lại không cho, nói là vừa mua nhà nên chẳng có tiền nữa.”

“Ồ?” Lâm Vân nhướng mày.

Lúc mẹ Như Tuyết bị bệnh, Lâm Vân đã đưa tiền cho cô, Lâm Vân không ngờ Như Tuyết có người thân giàu có như thế mà lại thấy chết không cứu.

Chỉ với chuyện này thôi cũng khiến ấn tượng của Lâm Vân về cả nhà người bác chưa từng gặp mặt của Như Tuyết giảm xuống rất nhiều.

“Đã thế thì em còn tới gặp cái loại người thân này làm gì?” Lâm Vân khó hiểu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc