ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 472

Lâm Vân nói những lời này xong, anh lập tức trực tiếp dẫn Thạch Hàn đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, Khương Hùng Dũng tức tới mức phun ra ngụm máu.

Khương Hùng Dũng vốn tưởng rằng, thi đấu quyền anh hôm nay sẽ là ngày ông ta báo thù rửa hận, kết quả là ông ta không ngờ tới, cuối cùng ông ta vẫn bại bởi Lâm Vân, chẳng những thua tiền, còn mất đi cánh tay trái của mình.

“Đều tại tên khốn nạn kia! Tên khốn nạn kia!”

Khương Hùng Dũng trợn tròn mắt nhìn Hắc Báo, ông ta biết, chính là vì Hắc Báo chủ động nhận thua, mới khiến ông ta thua trận.

Lúc này Hắc Bảo đã đi từ trên đài xuống, đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Khốn nạn, ai cho cậu nhận thua! Tôi phải giết cậu” Khương Hùng Dũng như bị bệnh tâm thần rống to với Hắc Báo.

“Ông Khương, ông không giết được tôi đâu, trái lại nếu ông ép tôi tức giận, bây giờ tôi có thể ra tay giết ông” Hắc Bảo lạnh giọng nói.

Khương Hùng Dũng nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi..

Sau khi Hắc Báo nói xong, anh ta lập tức trực tiếp xoay người rời đi, rõ ràng là anh ta biết không thể ở bên cạnh Khương Hùng Dũng nổi nữa, cho nên anh ta định đổi thành phố tiếp tục phát triển.

Khương Hùng Dũng biết sự lợi hại của Hắc Báo, cho nên ông ta không dám ngăn cản, để mặc Hắc Báo rời đi.

Sau khi Lâm Vân và Thạch Hàn rời khỏi hội quyền anh ngầm, hai người đi thẳng tới bệnh viện.

Hiện giờ Bạch Sa sống hay đều, đều ảnh hưởng tới trong lòng hai người.

Tuy Lâm Vân biết Bạch Sa cơ bản là không có hi vọng, nhưng Lâm Vân vẫn ôm chút hi vọng và kỳ vọng.

Tuy Lâm Vân và Bạch Sa mới quen không lâu, nhưng Lâm Vân đã hứa với anh ta sẽ dẫn anh ta rời khỏi thi đấu quyền anh ngầm, đồng ý cho anh ta một cuộc sống mới.

Hơn nữa Bạch Sa cũng là vì thay mình ra sân, cho nên mới bị đánh thành như vậy.

Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Lâm Vân và Thạch Hàn đang lo lắng chờ đợi.

Trải qua bốn tiếng cấp cứu, cuối cùng bác sĩ cũng đi từ trong phòng cấp cứu ra.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?” Lâm Vân lập tức đứng dậy hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: “Tuy đã bảo vệ được tính mạng, nhưng đầu bị thương nặng, còn khi nào anh ta có thể tỉnh lại, chỉ có thể nhìn mệnh của anh ta rồi.

Hơn nữa cho dù tỉnh lại, tình hình cũng không khả quan lắm

Lâm Vân không biết, đây được xem là tin tức tốt hay tin tức xấu.

Nếu nói là tin tức tốt, ít nhất Bạch Sa bảo vệ được tính mạng.

Nếu nói tin tức xấu, có khả năng Bạch Sa biến thành người sống thực vật.

“Cậu Vân, ít nhất có hi vọng, còn hơn không có chút hy vọng nào.” Thạch Hàn an ủi.

“Cũng đúng” Lâm Vân gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh, ông ta là người hội quyền anh ngầm phái tới, dù sao Bạch Sa cũng là người của hội quyền anh ngầm.

“Hiện giờ Bạch Sa còn là người của các ông, các ông định xử lý thế nào?” Lâm Vân hỏi.

“Chủ tịch Lâm, Bạch Sa chúng tôi mặc kệ, nếu cậu muốn quản, chúng tôi sẽ bán cho cậu với giá thấp là ba mươi lăm tỷ.” Người đàn ông nói.

Bình luận

Truyện đang đọc