ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 466

“Nhanh cứu người cho tôi! Cứu người!”

Vẻ mặt Lâm Vân dữ tợn la to về phía trước.

Thạch Hàn đứng bên cạnh Lâm Vân nắm chặt tay vang ken két.

Nếu không phải trọng tài lấy súng ra ngăn cản Hắc Bảo, Thạch Hàn đã chuẩn bị lên đài cứu Bạch Sa rồi.

Đội chữa bệnh đợi ở bên cạnh vội vàng tiến lên lôi đài, dùng cảng nâng Bạch Sa xuống, sau đó tiến hành cấp cứu ở hiện trường.

Còn hiện giờ Bạch Sa sống hay chết, Lâm Vân hoàn toàn không biết.

Lâm Vân chỉ biết rõ một điểm, chỉ sợ Bạch Sa lành ít dữ nhiều.

Trên ghế ngồi xem thi đấu.

“Ha ha, thắng! Tôi thắng!” Khương Hùng Dũng hưng phần cười ha ha, bởi vì cuối cùng ông ta cũng thắng Lâm Vân.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, ông ta đấu với Lâm Vân nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thắng, đương nhiên là ông ta sẽ sung sướng, vui vẻ, kích động rồi.

Còn thắng ở trước mặt nhiều ông chủ lớn như vậy, ông ta cảm thấy mất mặt ở buổi đấu giá lần trước, bây giờ lấy lại được rồi.

Đảm ông chủ đang xem thi đấu đều bàn tán xôn xao.

“Không nghĩ tới võ sĩ của Khương Hùng Dũng lợi hại như vậy, ngay cả chủ tịch Lâm đều đã thua, chủ tịch Lâm phải trả một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.

“Chủ tịch Lâm là người phương nào? Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không phải là trọng điểm, trọng điểm là thua thể diện, người của cậu ấy bị Khương Hùng Dũng đánh gần chết, chuyện này cũng là đánh vào mặt chủ tịch Lâm

Đối với kết quả trận đấu, tất cả mọi người đều thổn thức không thôi.

Chỗ Lâm Vân.

“Khương Hùng Dũng, tôi đã mở miệng nhận thua, ông còn bảo người của ông ra tay, ông có ý gì đây?” Lâm Vân trừng mắt, gào thét với Khương Hùng Dũng.

“Tôi nói này Lâm Vân, chỉ là một võ sĩ mà thôi, đã chết thì chết rồi, vậy mà cậu còn để ý như thế, cậu đúng là buồn cười.” Khương Hùng Dũng cười nhạo nói.

“Võ sĩ cũng là người, mạng của võ sĩ cũng vậy.

Đó là mạng người!” Lâm Vân híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh.

“Tôi đánh chết người của cậu, vậy thì thế nào? Thi đấu quyền anh ngầm không phải là phân thực lực cao thấp sao? Không phục à? Không phục có dũng khí cậu lên đánh bại võ sĩ của tôi đi.

Chỉ cần cậu có bản lĩnh đó!” Khương Hùng Dũng hung hãn nói.

Im lặng một lát, Khương Hùng Dũng cười tiếp tục nói: “Đúng rồi Lâm Vân, tôi phải nói cho cậu biết, cậu càng tức giận thì tôi càng sung sướng, có thể khiến cậu tức thành như vậy, khỏi phải nói tôi sảng khoái cỡ nào, ha ha!”

Nghe thấy tiếng cười chói tai của Lâm Vân, trong mắt Lâm Vân lóe lên sát ý, lửa giận khiến Lâm Vân nắm chặt hai tay, khớp ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch.

“Lâm Vân, có phải là cậu rất tức giận hay không? Tức là được rồi! Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ chúng ta đánh cược, nhớ phải trả cho tôi đấy…!Ha ha!” Khương Hùng Dũng cười đắc ý nói.

Lâm Vân không để ý tới Khương Hùng Dũng nữa, mà trực tiếp xoay người.

Thua thì thua, Lâm Vân không phải người thua không nhận, nhưng mối thù này, Lâm Vân tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.

“Thạch Hàn, chúng ta đi.

Bình luận

Truyện đang đọc