ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 606

“Thể chất đặc biệt này của cậu ấy là cực kỳ hiếm có, hơn nữa cực kỳ thích hợp để luyện công, nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy chỉ tập một số quyền thuật, cũng thật là lãng phí thể chất này của cậu ấy đi.

Đạo trưởng lắc đầu nói.

“Thế không biết đạo trưởng có ý gì?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.

Nếu như đạo trưởng đã nói như vậy, Lâm Vân nghĩ chắc chắn ông ta là đã có ý gì đó.

Đạo trưởng không trực tiếp trả lời Lâm Vân, mà là đứng dậy đi đến phía trước Bạch Hổ.

“Tên cậu là gì?” Đạo trưởng hỏi Bạch Hổ, “Đạo trưởng, tôi tên là Bạch Hổ” Bạch Hổ thành thật trả lời.

“Bạch Hổ, cậu có nguyện ý bái tôi làm sư phụ không? Chỉ cần cậu bái tôi làm sư phụ, tôi tận tâm sẽ truyền dạy hết cho cậu, với thể chất đặc biệt này của cậu, thành tích võ học trong tương lai nhất định sẽ không dưới tôi đâu.” Đạo trưởng nói ra ý nguyện của mình.

“Đạo trưởng, thật là xin lỗi, tôi đã từng thề là sẽ sống chết đi theo anh Vân, thế nên tôi không thể bái ông làm sư phụ được.

Bạch Hổ trực tiếp cự tuyệt.

Đạo trưởng mỉm cười: “Bạch Hổ, cậu có biết là có bao nhiêu người muốn bái tôi làm sư phụ không, muốn tôi truyền dạy ít nhiều, nhưng đều là cầu mà không được nữa? Cậu có biết là cơ hội này quý giá như thế nào không?” “Đạo trưởng không cần nói nhiều, dù cho có quý giá, cho dù ông có thể biến tôi thành thần tiên, tôi đã nói sẽ phải sống chết đi theo anh Vân, thì tôi sẽ tuyệt đối không nuốt lời.” Bạch Hổ giọng điệu kiên quyết nói.

Bạch Hổ sớm đã buông lời thề là phải cả đời này đi theo Lâm Vân.

Sau khi đạo trưởng nghe được lời này, liền quay đầu nhìn Lâm Vân.

“Thí chủ, xem ra là tôi đã đánh giá thấp năng lực của cậu, thế mà cậu lại có thể khiến cho cậu ấy quyết một lòng đi theo như vậy” Đạo trưởng thở dài nói.

Lâm Vân mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía

Bạch Hổ.

“Bạch Hổ, cậu nghe tôi nói đúng không?” “Tất nhiên” Bạch Hổ gật đầu.

“Nếu như cậu là nghe theo tôi, thế thì hãy bái đạo trưởng làm sư phụ, theo ông ấy học cho tốt đi.” Lâm Vân tỏ ra rất nghiêm túc.

Nói thật là Bạch Hổ có thể đối mặt với một cơ hội lớn như vậy, mà bởi vì mình cũng có thể không hề do dự mà cự gtuyệt, trong lòng Lâm Vân cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng Lâm Vân không phải là người ích kỷ, nếu như trước mặt Bạch Hổ có một cơ hội lớn như vậy, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không bởi vì bản thân mình, mà đi làm lỡ tương lai tươi đẹp của Bạch Hổ.

Hơn nữa, đạo trưởng cũng nói là với thể chất đặc biệt của Bạch Hổ, nếu như không theo ông ấy học tập, thế thì cũng thật quá lãng phí đi thể chất đặc biệt của Bạch Hổ rồi.

Bạch Hổ nghe được lời, nhanh chóng phản bác lại: “Nhưng mà anh Vân, tôi..” “Không nhưng nhị gì nữa, cứ nghe theo tôi nói là được.” Lâm Vân trực tiếp ngắt lời Bạch Hổ.

“Đến nước này vẫn có thể đi suy nghĩ cho đối phương, một người là trung quân, một người là hiền chủ, ừm.

Đạo trưởng tỏ ra khẳng định mà gật đầu.

Đạo trưởng khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Hai người không cần phải tranh luận về vấn đề này, tôi sẽ không ngăn cản ý nguyện của người khác, Bạch Hổ, sau khi cậu bái nhập vào cửa môn tôi, cậu vẫn là thủ hạ của vị thí chủ này, cậu vẫn có thể làm việc cho cậu ấy, tôi chỉ là người dạy cậu võ công, khi cậu ấy cần đến cậu, cậu vẫn có thể xuống núi giúp cậu ấy bất cứ lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc