ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 547

Thạch Hàn và Lưu Ba đều hét lên một lần nữa.

Phập!

Lâm Vân cuối cùng vẫn là phải quỳ xuống! Quỳ trời, quỹ đất, quỳ trước cha mẹ.

Lâm Vân chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai khác trong đời.

Anh không bao giờ quỳ gối, ngay cả khi anh bị bắt nạt.

Nhưng lần này, Lâm Vân vẫn lựa chọn quỳ xuống.

Lâm Vân không quỳ xuống vì Phạm Nhật Long, Lâm Vân quỳ xuống để cứu Thạch Hàn và Lưu Ba! “Haha!”

Sau khi Phạm Nhật Long nhìn thấy Lâm Vân quỳ xuống, hắn đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ.

“Tôi nhất định phải chụp lại! Mấy người các cậu tiếp tục chĩa súng vào ba người bọn họ, ai dám động đậy sẽ trực tiếp giết chết!” Phạm Nhật Long nói.

“Vâng!”

Mười mấy người đàn ông mặc quân phục bên cạnh đáp lại, sau đó tiếp tục chĩa súng về phía ba người Lâm Vân.

Phạm Nhật Long lấy điện thoại di động ra và bắt đầu ghi âm.

“Khư, Khừm!”

Phạm Nhật Long khạc ra một cục đờm.

“Lâm Vân, nếu muốn bọn họ sống, cậu phải nằm xuống đất ăn nước miếng của tôi!” Phạm Nhật Long cầm điện thoại, nhe răng cười nói.

Phạm Nhật Long đã làm điều này.

Rõ ràng là muốn làm nhục Lâm Vân! “Anh…anh đừng có quá đáng, tôi đã quỳ xuống theo lời anh nói rồi!” Sắc mặt Lâm Vân càng trở nên khó coi.

Phạm Nhật Long tự mãn nói: “Bây giờ cậu là con cá trên thớt của tôi, tất cả do tôi quyết định! Tôi nói làm như thế nào, cậu phải làm như thế Nếu không làm, tôi liền giết hai người sau lưng cậu!” “Anh …!anh …” Lâm Vân tức giận run lên.

Nếu chỉ có một mình Lâm Vân, Lâm Vân nhất nh liều mạng với tên Phạm Nhật Long này, cho dù có chết cũng phải chết trong vinh quang!

Nhưng Lâm Vân vẫn phải nghĩ đến Thạch Hàn và Lưu Ba.

“Dừng tay cho tôi!”

Đúng lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên.

Lâm Vân và Phạm Nhật Long đều nghe thấy sau đó cùng nhìn về phía giọng nói đó, là ông ngoại của Lâm Vân.

Liễu Chí Trung!

Phía sau Liễu Chí Trung, cũng có gần một trăm người đàn ông mặc quân phục, tất cả đều mang súng trường kiểu B95! “Ông ngoại.”

Thời khắc Lâm Vân nhìn thấy Liễu Chí Trung, ánh mắt của anh bỗng chốc lóe lên sáng.

Nhìn thấy ông ngoại xuất hiện vào lúc này giống như nhìn thấy bình minh trong ngày tận thế

Liễu Chí Trung dẫn người tới, sải bước đi tới trước mặt Lâm Vân.

“Cháu trai, cháu không bị thương chứ?” Liễu Chí Trung vừa nói vừa đỡ Lâm Vân dậy.

“Con, con không bị thương.

Chỉ là chân của Thạch Hàn và Lưu Ba đã bị trúng đạn rồi.” Lâm Vân nói.

Bình luận

Truyện đang đọc