ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 396

“Tường Vân, cục trưởng Lâm bảo chúng tôi dẫn cô trở về, ông nội cô ra lệnh phải đảm bảo an toàn của cô, cho dù sử dụng thủ đoạn cưỡng chế.” Người đàn ông tóc húi cua nói.

“Tôi không quay về” Mai Tường Vân kiên quyết nói.

“Tường Vân, chuyện này không do cô định đoạt.

Sau khi người đàn ông tóc húi cua nói xong câu đó, anh ta lập tức tiến lên khống chế Mai Tường Vân, sau đó dùng còng tay còng lại.

Tuy Mai Tường Vân cố gắng vùng vẫy kêu to, nhưng cô ấy đầu đấu lại được bốn người? “Buông! Buông ra! Tôi nhất định không thể để cô nhi viện gặp chuyện không may.

Nhất định không thể.

Đôi mắt Mai Tường Vân đỏ lên kêu to, cổ họng đều sắp gào rách, nhưng không có tác dụng.

Cứ như vậy, Mai Tường Vân bị cưỡng chế đi ra ngoài.

Mai Tường Vân bị mang tới xe xong, sau đó xe khởi động, chậm rãi rời khỏi cô nhi viện Thanh Sơn.

Cuối cùng, Mai Tường Vân vùng vẫy tổn sức chẳng được gì, cô ấy không vùng vẫy phí công nữa.

Cô ấy chỉ tuyệt vọng nhìn cô nhi viện Thanh Sơn dần dẫn cách xa, nước mắt không ngừng chảy ra.

Lúc này, bỗng nhiên Mai Tường Vân nhìn thấy mấy chiếc xe Bentley biển 6666, phía sau là mười mấy chiếc máy xúc, phía sau máy xúc là mấy trăm người, chậm rãi đi về phía cô nhi viện Thanh Sơn.

“Chiếc…!Chiếc xe Bentley đó, là xe của Khương Hùng Dũng” Mai Tường Vân liếc mắt một cái liền nhận ra biển số.

“Khương Hùng Dũng đây là muốn…!Phá hủy cô nhi viện Thanh Sơn sao?” Mai Tường Vẫn trợn to mắt.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn”

Đôi mắt Mai Tường Vân đỏ bừng lên, điên cuồng quát to với bên ngoài xe, nhưng cho dù cô ấy kêu to thế nào, đều không thay đổi được gì.

Mai Tường Vân biết, không có ai bảo vệ cô nhi viện

Thanh Sơn, vận mệnh của cô nhi viện chỉ có một.

Trong cô nhi viện Thanh Sơn.

“Viện trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?” Chung Huyền Anh vô cùng lo lắng.

Chung Huyền Anh vốn tưởng rằng, chỉ cần có Mai Tường Vân giúp đỡ, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề, kết quả lại như vậy.

Đúng lúc này, một người thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi vội vã chạy vào.

“Viện trưởng, chị Huyền Anh! Bên ngoài có mười mấy máy xúc, còn có mấy trăm người mặc đồ đen.

Người thanh niên vội vàng nói.

“Cái gì?”

Sắc mặt viện trưởng và Chung Huyền Anh đều thay đổi.

“Chắc chắn là tập đoàn Hùng Dũng tới cưỡng chế phá hủy.” Sắc mặt viện trưởng trắng xanh, trên mặt là tuyệt vọng.

Viện trưởng biết rất rõ, nếu Khương Hùng Dũng thật sự muốn phá hủy cô nhi viện Thanh Sơn bọn họ, bọn họ đâu ngăn cản được? “Đúng rồi! Còn có anh Lâm!”

Chung Huyền Anh nhớ tới Lâm Vân, lúc trước lúc Lâm Vân rời đi, đã từng nói với bọn họ, nếu Mai Tường Vân không được, có thể tìm anh.

Hiện giờ Chung Huyền Anh không quản được nhiều như vậy rồi, cho dù chỉ có một cơ hội, cô ấy cũng muốn thử một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc