ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 255

Sau khi nói xong câu đó, Lâm Vân trực tiếp cúp điện thoại.

Hồ, còn giả mạo giống phết nhỉ, cho rằng lấy tên tổng giám đốc Lưu Ba ra, thì có thể dọa chúng tôi sao? Có thể khiến tôi sợ tới mức xin lỗi cậu à? Nằm mơ đi.

Người phụ nữ trang điểm đậm cười khinh thường nói.

“Đúng vậy, có hàng ngàn người biết tên tổng giám đốc là Lưu Ba, cậu nghĩ rằng làm vậy có thể dọa chúng tôi à? Đúng là khờ.

Bốn nhân viên bán hàng ôm cánh tay phụ họa.

Vẻ mặt Lâm Vân lạnh lùng không để ý tới bọn họ, hiện giờ Lâm Vân không muốn khua mỗi múa mép với bọn họ.

Đợi giám đốc điều hành cấp cao của quảng trường Tỉnh Xuyên tới, sẽ biết ngay thôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta là một trong những khách hàng mua đồ ở cửa hàng này.

“Mấy cô hơi quá đáng đấy.

Người đàn ông trung niên vừa đi tới, lập tức quát đám nhân viên bán hàng.

“Quý khách này, ông cần gì phải ra mặt vì một tên nhóc nhà nghèo?” Vẻ mặt người phụ nữ trang điểm đậm kia vô cùng khó hiểu, nhìn người đàn ông trung niên này.

Bởi vì người đàn ông trung niên này mặc không tồi lắm, vừa nhìn là biết người có tiền, cho nên thái độ của người phụ nữ trang điểm đậm đối với ông ta cũng khác.

“Câm miệng!” Người đàn ông trung niên trừng mắt với người phụ nữ trang điểm đậm một cái.

Ngay sau đó người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Lâm Vân, nói: “Cậu nhóc, nghe tôi khuyên một câu, bỏ đi, thế này nhé, tôi vừa mua bộ quần áo này, cậu lấy đi cho bạn gái của cậu, hơn hai trăm tám mươi triệu, tôi vốn định mua cho con gái của tôi, kiểu dáng cũng khá được, thế nào?”

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, lập tức đưa túi đã đóng gói cẩn thận cho Lâm Vân.

Lâm Vân kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên: “Vì sao ông lại giúp tôi?”

Nói thật, hành động của người đàn ông trung niên này, khiến Lâm Vân hơi kinh ngạc.

“Bởi vì tôi cũng từng là người nghèo, lúc tôi nghèo khó cũng từng bị xem thường và cười nhạo không ít lần, cho nên tôi nhìn hành động của bọn họ đối với cậu, liền cảm động lây” Người đàn ông trung niên nói.

Lâm Vân giật mình gật đầu.

“Cầm lấy đi.” Người đàn ông trung niên cầm túi quần áo, đưa cho Lâm Vân lần hai.

“Không cần, tôi không chuẩn bị định đi như vậy, ông yên tâm đi, đảm chó xem thường người khác này, hôm nay tôi sẽ giáo huấn bọn họ.

Lâm Vân cười nói.

“Cậu cần gì phải thế? Haizz.

Người đàn ông trung niên không nhịn được lắc đầu.

Tuy người đàn ông trung niên sẽ không khinh thường người nghèo, nhưng ông ta không cho rằng Lâm Vân là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.

“Vị quý khách này, ông cũng thấy rồi đấy, tên nhóc này vốn không cảm kích, ông nói giúp cậu ta chỉ lãng phí nước bọt thôi.” Người phụ nữ trang điểm đậm cười nói.

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa thủy tinh bị đẩy mạnh ra.

Bình luận

Truyện đang đọc