ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 738

Câu lạc bộ súng thật, huyện Kiến Nghiệp.

Sau khi mọi người đến câu lạc bộ, Lâm Hải Huy lấy thẻ hội viên ra, quản lý câu lạc bộ nhanh chóng tự mình chạy ra tiếp đón.

“Các vị, câu lạc bộ chúng tôi thu lệ phí mỗi người mỗi lượt là hai mươi tám triệu, mỗi người sẽ có huấn luyện viên chuyên môn hướng dẫn, chỉ cách bắn thì sẽ có thu lệ phí theo yêu cầu.” Quản lý vừa dẫn mọi người đi vừa giới thiệu.

“Anh sẽ bao hết cho.” Lâm Hải Huy nói.

“Ôi, tốt quá rồi.”

Mọi người đều vô cùng vui vẻ, họ chỉ là con cháu, bình thường tiền tiêu vặt không có nhiều như vậy, chi một lần mấy chục triệu đâu phải là chuyện nhỏ, giờ có Lâm Hải Huy trả tiền nên đương nhiên là họ thấy vui rồi.

Sau đó, cả đám người đến sân bắn.

Khu vực này rộng lớn và thoáng đãng, phong cách cũng rất rõ ràng, chắc hẳn là sử dụng không ít tiền.

Mọi người đều có huấn luyện viên bắn súng của riêng mình.

Đây đều là những người trẻ tuổi nhà họ Lâm, họ chưa từng sử dụng súng thật, đương nhiên sẽ thấy rất hứng thú nên vội vàng chạy đến trước vị trí bắn.

Huấn luyện viên đang giải thích cho họ các điểm cần chú ý và phương pháp, sau đó họ mới bắt đầu nhắm về bia ngắm rồi nổ súng.

Vừa nhập môn bắn súng thì sẽ sử dụng súng lục, người cao cấp hơn có thể dùng súng tự động, súng trường, súng ngắm các loại, nhưng mà giá tiền cũng khác nhau.

Nhưng mà đó đều là vận động viên cao cấp, còn với những người mới ở đây, có thể dùng được súng lục đã là tốt lắm rồi.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Trong sân bắn vang lên một loạt tiếng súng, tất cả mọi người có vẻ khá là vui, còn cách bắn thì hoàn toàn tùy duyên, bắn trúng bia hay không còn tùy vào vận may, bắn không trúng cũng là bình thường.

Đương nhiên, họ muốn vui là chính, còn có trúng hay không chỉ là thứ yếu mà thôi.

“Lâm Vân, chị cũng muốn thử xem, em đi với chị không?” Lâm Mộc Thanh quay lại nói với Lâm Vân.

Mặc dù Lâm Mộc Thanh là con gái nhưng cô ấy cũng khá là mạnh mẽ, đương nhiên cô ấy muốn thử sức với những chuyện thế này.

“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi chị Thanh.” Lâm Vân khẽ mỉm cười.

Thế là Lâm Vân đi theo Lâm Mộc Thanh tới trước vị trí bắn súng.

Sau khi huấn luyện viên giải thích cho Lâm Mộc Thanh xong thì cô ấy cũng bắt đầu tập bắn.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Ba phát súng liên tục được bắn ra nhưng đều không bắn trúng bia.

Sau khi bắn xong, Lâm Mộc Thanh để súng xuống, mặt đỏ bừng bừng nhìn về phía Lâm Vân.

“Lâm Vân, giờ tim chị đang đập thình thịch đây, không ngờ không bắn trúng phát nào.” Lâm Mộc Thanh cười nói.

Cô ấy cười lên rất đẹp.

“Bình thường mà, dù sao trước đây chị chưa từng chơi thử, luyện tập nhiều là có thể bắn trúng thôi.” Lâm Vân mỉm cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc