ĐỈNH CẤP THẦN HÀO


Lúc này, y tá trưởng chạy lại.

“Viện trưởng, ca mổ đã sẵn sàng và sẽ được bắt đầu ngay lập tức!” Y tá trưởng báo cáo lại.

“Được rồi, đưa chúng tôi đến đó.

Lâm Vân nói.

Viện trưởng và y tá trưởng đích thân đưa Lâm Vân và Như Tuyết vào phòng mổ.

Lâm Vân người viện trưởng đang kính cẩn lễ phép đứng trước mặt mình.

“Chủ tịch Vân, tôi đã xem qua tình hình của ca phẫu thuật này.

Tỉ lệ thành công là 99%,cho nên xin đừng lo lắng.

Viện trưởng cười nói.

“Vậy thì tốt.

” Lâm Vân thở phào nhẹ nhõm.

Như Tuyết đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.


“Viện trưởng, ông không cần đứng đây, đi làm chuyện của ông đi.

” Lâm Vân vẫy tay về phía viện trưởng.

“Được rồi, vậy nếu chủ tịch Vân có bất kì chuyện gì, có thể thông báo cho tôi bất kỳ lúc nào.

” Viện trưởng nở một nụ cười nịnh nọt.

Sau đó, viện trưởng quay người và rời đi.

Sau khi viện trưởng rời đi.

“Lâm Vân, lần này cậu lại giúp tôi, tôi …” Như Tuyết cắn môi, cúi đầu.

“Ngu ngốc, lẽ ra cậu phải sớm nói cho tôi biết chứ, tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau!” Lâm Vân sờ sờ đầu Như Tuyết.

Như Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, lấy dũng khí nói: “Lâm Vân, thực ra chuyện giữa cậu và Tô Bảo Nhi, tôi…!Tôi đã biết rồi, cậu là vì cô ấy, cho nên mới không chịu chấp nhận tôi, đúng không?”
Lâm Vân kinh ngạc nhìn Như tuyết.

“Cậu biết cái gì rồi?” “Tôi biết rằng cậu và Tô Bảo Nhi đã…!đã phát sinh mối quan hệ với nhau.

” Như Tuyết do dự rồi nói.

“Cậu…!cậu làm sao lại biết được?” Lâm Vân sửng sốt.


Như Tuyết lại cúi đầu nói: “Là tên mập đã nói cho tôi biết, cậu ta không muốn cậu bị tôi hiểu lầm, cho nên mới nói với tôi, cậu là bởi vì bị người khác lừa uống thuốc.

Cậu quan hệ với Tô Bảo Nhi là bởi vì bản năng của một người đàn ông, cho nên cậu đã quyết định phải chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, mới từ chối tôi”.

“Tên mập cậu ta.

” Lâm Vân nở nụ cười gượng.

Lâm Vân không ngờ.

Tên mập thực sự đã nói với Như Tuyết về chuyện này.

Tất nhiên, trong lòng Lâm Vân biết rõ tên mập làm vậy là vì không muốn mình bị Như Tuyết hiểu lầm.

“Lâm Vân, cậu ta nói là thật sao?” Như Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Vân.

“Đúng vậy, những gì cậu ấy nói là sự thật.

Tôi từ chối cậu, nguyên nhân cũng chính xác là do chuyện này mà ra.

Lâm Vân gật đầu nói.

Nếu Như Tuyết đã biết hết rồi, nên Lâm Vân cũng không nhất thiết phải giấu điểm làm gì nữa.

“Vậy, trong lòng cậu có tôi không? Cậu có thích tôi không?” Như Tuyết thu hết can đảm tiếp tục hỏi.

“Có!”
Lâm Vân không do dự và trả lời một cách dứt khoát.




Bình luận

Truyện đang đọc