ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 724

“Đúng vậy!” Lâm Chỉnh cũng cười góp theo.

Lâm Hải Quang tiếp tục chế giễu:

“Lâm Vân, hôm qua cậu hống hách như thế, tôi còn cứ tưởng là người khí phách như cậu sẽ không đến đây chứ, nào ngờ cậu vẫn phải đến đây à? Tôi nghĩ chắc là cậu muốn đến vơ vét ít lợi nhỉ?”

Ngay sau đó, Lâm Hải Quang xoay người vung tay lên:

“Đi, chúng ta vào trong, đừng lãng phí nước bọt với cậu ta nữa.”

Nói xong, Lâm Hải Quang lập tức dẫn theo hai tiểu bối dòng thứ kia cùng vào trong biệt thự.

Lâm Vân nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hải Quang rồi nở nụ cười lạnh.

Kế sau đó, Lâm Vân quay sang nhìn người nông dân kia.

“Ông bác, bác đến đây làm gì?” Lâm Vân cất tiếng hỏi thăm.

“Cậu là ai? Cậu là người nhà họ Lâm à?” Ông bác nhìn Lâm Vân.

“Đúng, bác đến đây có chuyện gì không?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.

“Tôi có một bí mật lớn phải nói cho người nhà họ Lâm nghe. Nếu như cậu là người nhà họ Lâm vậy tôi sẽ nói cho cậu nghe luôn.” Ông bác nói.

“Ồ? Bí mật lớn gì thế?” Lâm Vân truy hỏi.

“Phải cho tôi 175 triệu tôi mới nói. Nhưng tôi đảm bảo, bí mật mà tôi nói ra tuyệt đối đáng giá cả đống tiền.” Ông bác nói.

“Được, bác nói đi. Nếu như nó trị giá 175 triệu, tôi nhất định sẽ đưa cho bác.” Lâm Vân nói.

Ông nông dân nhìn quanh bốn phía sau đó kéo Lâm Vân vào trong một góc tối bên cạnh, thấp giọng nói:

“Cậu thiếu gia này, tôi phát hiện dưới núi Lương Duy rất có thể đang cất giấu mỏ vàng!”

“Mỏ vàng?” Lâm Vân ngạc nhiên.

“Phải, không tin thì cậu xem, viên đá này tôi đào lên từ núi Lương Duy đấy.”

Ông nông dân lấy một viên đá từ trong ngực ra, bên trong có chút bột vàng mờ nhạt.

“Thạch Hàn, anh qua đây xem thử đi!”

Lâm Vân đưa viên đá cho Thạch Hàn.

Sau khi cầm đá kiểm tra, Thạch Hàn nói:

“Cậu Lâm, bột màu vàng trong viên đá này đúng là vàng chưa qua tinh luyện.”

“Ồ, nói vậy chứng tỏ là dưới núi Lương Duy thật sự cất giấu vàng phải không?” Lâm Vân lộ vẻ kinh ngạc.

“Có thể, nhưng lượng vàng dự trữ trong đó có bao nhiêu lại là một ẩn số. Có thể là một mỏ vàng lớn cũng có thể là vô cùng ít ỏi, không có giá trị khai thác.” Thạch Hàn đáp.

Lâm Vân gật đầu sau đó trả lại viên đá cho ông nông dân kia.

“Ông bác, tại sao bác lại nghĩ phải nói chuyện này với nhà họ Lâm?” Lâm Vân hỏi ông ta.

“Bởi vì nhà họ Lâm giàu mà, tôi cũng không khai thác, tinh luyện được, chẳng bằng bán tin tức này cho nhà họ Lâm kiếm chút đỉnh. Vậy mới là tốt nhất.” Ông nông dân cười đáp.

“Cụ thể bác đã phát hiện ra viên đá này ở vị trí nào?” Lâm Vân hỏi.

Dù sao núi Lương Duy cũng lớn như vậy, phải biết vị trí chính xác chứ.

“Chuyện này, cậu đưa tiền đi rồi tôi nói cho cậu.” Ông nông dân cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc