ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 1043

“Chủ tịch Liễu Chí Trung. Đây là lệnh bắt, mời ông theo chúng tôi về trụ sở để hợp tác điều tra.” Người đàn ông hói đầu nói.

Sau đó, ông ta vung tay lên, hai người phía sau ông ta liền xông lên, khống chế Liễu Chí Trung.

“Còn có tổng giám đốc Lý Tông Đế, giám đốc điều hành Chu Tình, hai người cũng phải đi theo tôi để phục vụ điều tra.”

Người đàn ông hói đầu lại vung tay lên. Lần này, mấy người mặc cảnh phục lại tiến lên bắt lấy Lý Tông Đế và Chu Tình.

“Ông ngoại, chú Lý, Chu Tình… Dừng tay! Dừng tay lại! Mấy người dựa vào đâu mà bắt họ? Dựa vào đâu hả?”

Lâm Vân giận dữ hét lên. Anh cũng bước lên ngăn trở nhưng bị mấy cảnh sát ngăn lại.

“Anh chính là Lâm Vân phải không? Nếu anh gây trở ngại cho quá trình điều tra, chúng tôi cũng đành bắt cả anh vậy.” Người đàn ông hói đầu cười lạnh.

“Bắt mẹ mày.”

Lâm Vân tức giận giơ tay đánh thẳng vào mặt tên hói đầu.

Hắn liền ngay lập tức nổi giận.

“Mày còn dám đánh người? Nghĩ mình là thiếu gia của Tỉnh Xuyên à? Giờ thì mày chẳng là cái thá gì hết. Nếu không phải bên trên ra lệnh không được bắt mày, mày hiện tại cũng phải cho tay vào còng số tám rồi.” Người hói đầu giận dữ nói.

Ông ngoại thấy thế liền nói lớn với Lâm Vân.

“Lâm Vân, bình tĩnh lại. Càng những lúc như thế này, cháu càng phải bình tĩnh, biết không? Thạch Hàn, nhớ chăm sóc Lâm Vân cho tốt.”

Thạch Hàn gật đầu, sau đó vội vàng đi lên ngăn Lâm Vân lại.

“Anh Vân, đừng xúc động. Anh nhất định phải bình tĩnh.” Thạch Hàn giữ chặt lấy Lâm Vân, thấp giọng khuyên bảo.

“Đúng thế. Lâm Vân, anh nhất định phải bình tĩnh.” Chu Tình cũng nói.

“Lâm Vân, nghe lời ông. Mau mua vé máy bay bay ra nước ngoài đi. Không thể ở lại đây lâu hơn nữa.” Liễu Chí Trung nói.

Ông ta nói xong câu đó cũng bị áp giải vào xe cảnh sát.

Đây là những câu cuối cùng của Liễu Chí Trung nói với Lâm Vân trước khi lên xe.

Lý Tông Đế cùng Chu Tình cũng bị giải vào xe.

Nhân viên trong tòa nhà của Tỉnh Xuyên cũng bắt đầu chạy ra ngoài.

Những người điều hành cấp cao đều lần lượt bị áp giải ra, hơn nữa đều bị còng tay. Mặt họ đầy vẻ mông lung, khó hiểu. Một công ty cường đại như Tỉnh Xuyên, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này được?

“Ha ha, Lâm Vân. Không phải tao đã nói sao? Tao đến đây để cười nhạo mày. Giờ mày đã hiểu chưa?” Phạm Nhật Long cười ha hả.

“Phạm Nhật Long.”

Lâm Vân nắm chặt tay lại, các khớp ngón tay vì nắm chặt mà nổi lên trắng bệch, mắt anh cũng lóe lên lửa giận.

Bởi vì anh đã hiểu rõ, tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Phạm dở trò.

còn có gia tộc Trần kia nữa.

“Lâm Vân. Mày làm phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên mà lại không bị bắt. Biết vì sao không? Vì tao đã sắp xếp riêng cho mày ở bên ngoài. Tao muốn mày cảm nhận rõ cảm giác tuyệt vọng là như thế nào. Ha ha…” Phạm Nhật Long cười sằng sặc.

Bình luận

Truyện đang đọc