ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 196

Anh Giang đã nghĩ xong, anh ta sẽ gọi điện thoại cho cha của Tô Bảo Nhi nói về chuyện này.

Anh ta không tin cha của Tô Bảo Nhi sẽ để con gái mình yêu một tên nhóc nhà nghèo như vậy!

Sáng ngày hôm sau, đại học Bảo Thạnh, trong ký túc xá của Lâm Vân.

“Giết giết giết!”

Từng tiếng kêu giết truyền tới, hóa ra là Hoàng Luân đang đánh liên minh huyền thoại với Lâm Vân.

Tuy trước đây Lâm Vân ít chơi game, nhưng đối với liên minh huyền thoại vẫn biết một chút, chỉ là Lâm Vân chơi rất giỏi, không thể thoát ra khỏi trò chơi.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đẩy cửa ký túc xá khép hờ ra, đi tới.

“Cậu là Lâm Vân đúng không?” Người đàn ông mặc âu đi thắng tới trước mặt Lâm Vân.

“Anh là?” Lâm Vân nhưởng mày, quay đầu nhìn người đàn ông mặc âu phục.

Lâm Vân chắc chắn, mình không biết người đàn ông mặc âu phục này.

“Tổng giám đốc Tô của chúng tôi muốn gặp cậu, mới đi theo tôi một chuyến” Người đàn ông mặc âu phục nói.

“Tổng giám đốc Tô? Thật xin lỗi, tôi không biết tổng giám đốc Tô, nếu muốn gặp tôi, thì bảo ông ta tới đây”

Sau khi Lâm Vân nói xong, anh tiếp tục chơi game.

Nói đùa, Lâm Vân đường đường là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, vậy mà phải tự mình đi gặp ông ta sao? Tổng giám đốc Tô này có mặt mũi lớn như thế à? Vừa tới đã gọi mình đi gặp ông ta? “Nhóc con, khẩu khí của cậu lớn thật, cậu đang yêu đương với cô chủ nhà tôi, bây giờ ông chủ muốn gặp cậu, vậy mà cậu còn bảo ông chủ tới đây gặp cậu sao?” Giọng nói của người đàn ông mặc âu phục trở nên lạnh lùng..

Lâm Vân nghe thấy thế, biểu cảm lập tức nghiêm túc hơn, cái gì mà yêu đương với cô chủ nhà tôi?

Đợi một chút, tổng giám đốc Tô?

Tô Bảo Nhi?

Lâm Vân lập tức nghĩ tới Tô Bảo Nhi!

“Tổng giám đốc Tô mà anh nói, là cha của Tô Bảo Nhi à?” Lâm Vân vội vàng nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục.

“Xem ra cậu còn biết một chút, cậu đã biết rồi, còn dám kiêu ngạo với tổng giám đốc Tô nhà chúng tôi, cậu đây là có ý gì?” Biểu cảm của người đàn ông mặc âu phục lạnh lùng.

Lâm Vân không khỏi lắc đầu cười.

Lâm Vân vốn cho rằng tổng giám đốc Tô này, là biết thân phận của mình cho nên mới tới gặp mình.

Bây giờ xem ra, là cha của Tô Bảo Nhi tìm anh, ông ta không biết thân phận chủ tịch của anh, cũng không biết anh là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cho nên mới bảo anh đi gặp ông ta.

Trong lòng Lâm Vân không khỏi suy nghĩ, sao cha của Tô Bảo Nhi lại tìm mình? Ông ta tìm mình vì lý do gì?

“Hoàng Luân, em chơi đi nhé. Anh ra ngoài có chút việc.” Lâm Vân vừa nói, vừa đứng dậy.

“Lão đại, anh lại muốn gài hàng em rồi.” Hoàng Luân đùa giỡn nói.

Sau khi ra khỏi ký túc xá, người đàn ông mặc âu phục dẫn Lâm Vân đi về trước, đi về phía hồ Vân Nam trong trường.

Bên hồ có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, dáng người thẳng tắp, đứng khoanh tay, đang lẳng lặng nhìn hồ Vân Nam, khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết ông chủ có giá trị con người rất cao.

Ông ta chính là cha của Tô Bảo Nhi, tổng giám đốc Tô.

Bình luận

Truyện đang đọc