ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 730

Vì thế đã định sẵn là chỉ có mỗi mình Lâm Hải Huy anh ta sau này sẽ tiếp quản toàn tập đoàn Lâm Thị, anh ta không tin kẻ hèn mọn Lâm Vân có thể xoay chuyển được điều này.

Sau khi Lâm Vân lên lầu, trước tiên là nhìn thấy bác cả, bác hai và cô ở phòng khách.

“Lâm Vân, nhìn thấy người lớn mà không biết chào hỏi à?” Bác hai Lâm Hải Cường hơi nhíu mày.

Lâm Vân cười lạnh, cứ thế tiếp tục đi theo quản gia vào trong.

Lúc trước bác hai chính là người phản đối cha của Lâm Vân nhiều nhất, mới làm cho cha của Lâm Vân cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Lâm.

Sau này lúc mẹ Lâm Vân dẫn Lâm Vân tới cửa xin nhờ bọn họ, vay mượn một ít tiền học thì cũng chính bác hai là người mỉa mai khinh khi Lâm Vân và mẹ anh nhiều nhất, những câu nói sỉ nhục của ông ấy đối với mẹ Lâm Vân, đến giờ Lâm Vân vẫn nhớ mãi ở trong lòng.

Thế nên sao Lâm Vân sao có thể để ý tới ông ta được?

Bác hai thấy Lâm Vân không thèm để ý tới ông ta thì vẻ mặt lập tức tối sầm.

“Hừ! Đúng là một thằng vô liêm sỉ, không biết bà mẹ mọi rợ kia đã dạy dỗ nó như thế nào nữa, không biết chút lễ phép gì cả! Đúng là có người đẻ mà không có người nuôi. Nếu như không có cha ở đây thì chắc chắn tôi sẽ đuổi nó ra ngoài ngay lập tức rồi.” Bác hai tức giận nói.

“Chú hai bớt giận đi, so đo với thằng con hoang làm gì, không cần thiết, đúng rồi chú hai, dự án cải tạo làng đô thị kia tiến hành tới đâu rồi?” Bác cả của Lâm Vân mở miệng nói.

Cửa phòng sách ở biệt thự.

“Cậu chủ Lâm Vân, ông chủ đang ở bên trong, cậu vào đó đi.” Quản gia nói.

“Được, phiền ông rồi.”

Lâm Vân lễ phép trả lời lại một câu, sau đó sau người đẩy cửa đi vào.

Quản gia thấy Lâm Vân vào trong, ông không nhịn được nói:

“Không nói tới những cái khác, thái độ của cậu chủ Lâm Vân đối với những người làm như mình thật sự rất tốt, trong tất cả các con cháu của nhà họ Lâm thì ngoại trừ cô chủ Lâm Mộc Thanh ra, cũng chỉ có mình cậu ấy lễ độ với những người như mình thế này.”

Trong phòng đọc sách.

Sau khi Lâm Vân bước vào, đập ngay vào mắt là bóng hình một ông cụ tóc đã hoa râm. Tuy ông cụ đã già nhưng khí thế toát ra lại không hề tầm thường.

Ông cụ chính là ông nội của Lâm Vân – Lâm Quang Trung.

Có lẽ do trong người chảy cùng một dòng máu nên khi Lâm Vân thấy ông nội mình, bỗng có một cảm giác thân thiết khó tả.

“Lâm Vân, cháu ngồi đi.” Lâm Quang Trung vẫy vẫy tay.

“Không cần đâu thưa ông nội, ông có việc gì cứ nói thẳng.” Lâm Vân đứng thẳng tại chỗ, không kiêu ngạo, không xu nịnh.

Nghe xong câu nói của Lâm Vân, Lâm Quang Trung vốn đang xem báo, lại không nhịn được bỏ xuống, ngẩng đầu lên.

Sau khi Lâm Quang Trung nhìn thấy Lâm Vân, trong mắt ông lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Cả đời này Lâm Quang Trung lăn lộn chốn thương trường ba chìm bảy nổi, trải qua vô số gập ghềnh trắc trở, nên ông cụ đã sớm có một đôi mắt nhìn thấu sự đời.

Lần cuối cùng Lâm Quang Trung nhìn thấy Lâm Vân là vào mấy năm trước, thời điểm mẹ Lâm Vân dẫn theo Lâm Vân tới vay tiền đóng học phí.

Bình luận

Truyện đang đọc