ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 252

Cậu cảm thấy giá quá đắt đúng không? Không sao, hôm nay mua sắm không cần nhìn giá!” Lâm Vân cười nói.

Lâm Vân thấy lúc Như Tuyết nhìn giả của quần áo, sắc mặt cô ấy thay đổi, sau đó trở về nói là mình không thích quần áo ở nơi này.

Chỉ dựa vào điểm này, Lâm Vân đã biết, Như Tuyết bị giá ở nơi này dọa sợ.

Lâm Vân nhìn giả quần áo mà Như Tuyết vừa nhìn, theo thứ tự là ba mươi mốt triệu một trăm linh tám nghìn và năm mươi chín triệu một trăm linh tám nghìn.

Giá như vậy, nếu là trước đây, đây tuyệt đối là con số trên trời đối với Lâm Vân, Lâm Vân cũng không dám nghĩ tới một bộ quần áo lại đất như vậy.

Nhưng hiện giờ đối với Lâm Vân mà nói, chút tiền ấy chỉ chín trâu mất một sợi lòng.

“Này, người đầu? Nhân viên bán hàng? Nhân viên hướng dẫn mua hàng?

Lâm Vân kêu lên.

Theo Lâm Vân vào cửa, Lâm Vân lập tức phát hiện không có bất kỳ nhân viên bán hàng nào tới tiếp đón mình.

Nhưng Lâm Vân nhìn thoảng qua, mấy khách hàng khác ở trong cửa hàng, đều có nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đãi.

Nếu nhân viên bán hàng bận anh còn có thể hiểu, nhưng rõ ràng là có mấy nhân viên bán hàng đang nói chuyện phiếm cách đó không xa.

Lâm Vân gọi xong, vốn tưởng rằng mấy nhân viên bán hàng đang nói chuyện sẽ đi tới,

Kết quả mấy nhân viên bán hàng kia chỉ liếc qua, sau đó tiếp tục nói chuyện, không để ý tới Lâm Vân, càng không có ý định tới nói chuyện với Lâm Vân và Như Tuyết.

Lâm Vân lập tức nhưởng mày, bởi vì Lâm Vân nhìn thấy được khinh thường và xem thường trong mắt bọn họ.

“Thôi Lâm Vân, chúng ta đổi cửa hàng khác.

Như

Tuyết nói.

Lâm Vân gật đầu, sau đó dẫn Như Tuyết rời khỏi cửa hàng này.

“Đến bên cạnh xem

Lâm Vân thấy cửa hàng bên cạnh khá tốt, lại cùng Như Tuyết vào cửa hàng này.

Sau khi vào cửa hàng này, Lâm Vân vẫn phát hiện, nhân viên bán hàng ở trong cửa hàng không để ý tới mình.

Nhưng kỳ lạ là bọn họ lại tiếp đãi khách hàng khác. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Lâm Vân, sao bọn họ lại không để ý tới chúng ta thế?” Như Tuyết bĩu môi nói.

“Chuyện này rất đơn giản, thấy chúng ta ăn mặc bình thường, cho nên xem thường chúng ta, kỳ thị chúng ta Lâm Vân híp mắt nói.

“Sao bọn họ lại có thể như vậy” Như Tuyết tức tới mức giậm chân.

“Như Tuyết, xã hội hiện giờ là như vậy, không có tiền sẽ bị người ta khinh thường.” Lâm Vân nói.

“Vậy chúng ta nên đi thôi, đổi nơi khác mua quần áo.

Như Tuyết nói.

“Không cần, ở đây đi! Hôm nay tôi sẽ giáo huấn đám người khinh thường người khác này!” Lâm Vân nheo mắt lại nói.

Bình luận

Truyện đang đọc