ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 934

Ông ngoại gật đầu: “Đúng vậy, ông là em rể của Ngô Quốc Hùng.”

Ngừng một chút, ông ngoại tiếp tục nói:

“Theo kinh nghiệm của bản thân bao nhiêu năm qua, ông đã biết tầm quan trọng của việc kết thông gia , nếu không có thông gia, thì tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn sẽ không thể đạt được sự phát triển như ngày hôm nay. Vì vậy, ngay từ đầu ông đã không đồng ý việc kết hôn của bố mẹ cháu, ta hy vọng mẹ cháu có thể cùng con trai của tập đoàn nào đó kết hôn, nhưng ta cũng không thể ép buộc con gái mình.”

Ngay sau đó, ông ngoại nhìn về phía Lâm Vân và hỏi anh với một nụ cười:

“Lâm Vân này, cháu có muốn để ông làm người mai mối không? Trong lòng ông đã tìm được người thích hợp cho cháu rồi.”

“Kết hôn sao? Ông đừng lấy chuyện ấy ra trêu cháu nữa, cháu đã có bạn gái rồi, chuyện này không thích hợp cho lắm ông ạ.” Lâm Vân cười nhẹ một tiếng đáp.

Lâm Vân cũng không ngờ ông ngoại lại đột nhiên nhắc tới những chuyện như thế này, trong lòng cũng có đôi chút không vui.

“Cháu cũng đừng vội từ chối như vậy. Kết thông gia sẽ có thể nâng cao thực lực và địa vị của cháu, cháu sẽ có chỗ dựa vững chắc. Bây giờ, ông cũng không ép buộc cháu, nhưng cháu có thể suy nghĩ lại rồi liên lạc với cô ấy trước, có thể cùng cô ấy uống trà, nói chuyện một chút, hai đứa biết đâu lại thấy hợp. Cô ấy tên Bạch Phú Mỹ là cô gái có vẻ đẹp nổi tiếng ở Kim Đô này, cô ấy thật sự rất đẹp. Ông nghĩ cháu nên gặp cô ấy.” Ông ngoại cười tủm tỉm nói.

“Ông ngoại, chuyện này để sau hãy nói.” Lâm Vân chỉ có thể ngượng ngùng và lúng túng nói.

“Haha, được rồi.” Ông nội cười và không nói gì thêm.

“Mà này, Lâm Vân, liên quan đến Lê Văn Hải, nó hiện tại đã bị ông đuổi khỏi công ty và sau này sẽ không được vào làm việc ở tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa. Nó sẽ không còn có thể uy hiếp hay đe dọa gì đến cháu nữa, ông hy vọng cháu không nên tiếp tục tìm nó, như vậy cháu chỉ là tự chuốc lấy phiền phức thôi. Bất kể thế nào, nó cũng là cháu nội ruột của ông. Số tiền ông đưa cho nó đủ để nó sống cả đời này.” Ông Lê nghiêm túc nói.

“Vâng, thưa ông ngoại.” Lâm Vân gật đầu đáp.

Vốn dĩ trong đầu Lâm Vân còn đang nghĩ đến việc nên xử lý tên lên Văn Hải như thế nào, nhưng khi ông ngoại đã nói như vậy, Lâm Vân liền từ bỏ ý định này.

Chiếc xe Bentley vẫn cứ chạy. Cuối cùng họ cũng đã đến một biệt thự nằm trên đỉnh đồi ở ngoại thành, cách thành phố cũng không xa lắm, còn có hai tên lính canh mặc quân phục gác cầm súng ở hai bên cổng.

Sau khi xuống xe, một ông già mặc bộ đồ kaki với râu tóc đã bạc trắng

đang đứng ở cửa vui vẻ chào đón chúng tôi.

Vị này tuy đã lớn tuổi nhưng lại toát ra khí chất rất đặc biệt, khí chất này của ông chắc chắn chỉ có người giữ chức vụ cao, và giàu có mới có được.

Lâm Vân đoán rằng ông ấy chắc chắn là ông Ngô Quốc Thiên mà ông nội đã nhắc đến trên xe.

“Lão Lê này, mấy ngày nay tinh thần của ông trông rất tốt.” Ông Ngô vừa nói vừa cười đi tới.

“Lão Ngô, tinh thần của ông cũng không tệ .” Ông Lê cười đáp.

“Lão Lê, vị trẻ tuổi này là… Là Lâm Vân cháu của ông, đúng không?” Ông Ngô nhìn Lâm Vân.

“Không sai.” Liễu Chí Trung gật đầu.

“Con chào ông, con rất vui khi được gặp ông. Ông ngoại đã kể về ông cho cháu nghe, con rất kính nể.” Lâm Vân lễ phép chào.

“Lâm Vân này, ông ngoại cháu trước mặt ta cũng thường khen cháu, nói cháu có đầu óc làm việc, nói cháu là người thông minh lại có tài.” Ông Ngô cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc