ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 722

“Ha ha, tốt! Thứ tôi muốn chính là câu nói này của anh!” Lâm Vân cười ha ha.

“Độc Nha, anh đợi tin tốt của tôi đi.”

Lâm Vân để lại câu nói này rồi quay người ra khỏi cửa.

Sau khi rời khỏi nhà của Độc Nha.

“Thạch Hàn, anh cảm thấy tài nghệ của Độc Nha thế nào?” Lâm Vân hỏi.

“Nếu chỉ nói về vật lộn đọ sức thì chắc là cũng tương tự với Bạch Hổ trước khi lên núi luyện tập, cũng có thể là mạnh hơn một chút.” Thạch Hàn nói.

Ngay sau đó, Thạch Hàn lại nói tiếp: “Nhưng mà, anh ta là một lính đặc chủng từng được huấn luyện ở trường thợ săn, ngoài việc thành thạo hàng trăm loại vũ khí trên biển, đất liền, trên không ra, thì anh ta còn hiểu rõ các kỹ năng như nhảy dủ, nổ mìn, lặn, leo núi, trượt tuyết, lái xe và thuyền, nắm bắt chiến đấu kịch liệt, phán đoán phương hướng, nhận dạng bản đồ, cùng với các tài năng như điều tra, bắt giữ và xét xử tù nhân, thêm cả các phương pháp thu thập thông tin tình báo.”

“Đây đều là những năng lực không thể xem nhẹ được!”

Lâm Vân gật gật đầu: “Cũng đúng, loại nhân tài này không thể chỉ nói về vật lộn đọ sức.”

“Cậu Lâm, dự án cải tạo làng đô thị này là một công trình lớn có thể kiếm tiền ở huyện Kiến Nghiệp. Tập đoàn Lâm Thị dù thế nào cũng không chỉ vì một căn nhà này mà dừng dự án lại đâu. Muốn giữ căn nhà này, e là… đã khó càng thêm khó.”

“Không sai, quả thực vô cùng khó khăn, nhưng đây cũng là cách duy nhất mời chào anh ta. Cho nên bất luận dù có như thế nào cũng phải thử, hơn nữa trong đầu tôi đã có một cách cũng không tồi rồi.” Lâm Vân nói.

“Hả? Cách của cậu Lâm không phải là tìm Tổng giám đốc hoặc là chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị để giúp đỡ đó chứ?” Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn có cách nghĩ như thế này cũng không lạ, bởi vì dự án này là do Tập đoàn Lâm Thị quản lý.

Còn Tổng giám đốc của Tập đoàn Lâm Thị là bác hai của Lâm Vân. Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị là ông nội của Lâm Vân.

Lâm Vân lắc lắc đầu, nói:

“Đương nhiên không phải, thứ nhất, tôi chắc chắn không thể đi xin họ giúp đỡ.”

“Thứ hai, dự án này có thể khiến cho Tập đoàn Lâm Thị kiếm được không ít tiền. Cho dù tôi đi tìm họ, thì họ chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ dự án này.”

“Thế cậu Lâm có cách gì?” Thạch Hàn tò mò hỏi.

Lâm Vân cười: “Cứ để lấp lửng đó trước đã, anh sẽ biết nhanh thôi.”

Sau khi quay lại xe, Lâm Vân gọi điện thoại cho Lưu Ba căn dặn anh ta một số chuyện.

Ngay sau đó, Lâm Vân chạy thẳng xe đến biệt thự của ông nội.

Ngày mai mới là thọ mừng tám mươi tuổi của ông nội Lâm Vân, nhưng hôm nay phải tổ chức trước một buổi tiệc trong nhà.

Bên ngoài biệt thự, Lâm Vân đỗ xe xong thì đi vào biệt thự.

Vừa đến cửa, thì Lâm Vân phát hiện hai bảo vệ của biệt thự đang xô xô đẩy đẩy với người nông dân ăn mặc giản dị.

“Ôi chao!”

Lúc Lâm Vân đi lại gần thì người nông dân đó đã bị đẩy té xuống đất.

“Dừng tay, hai người làm gì thế?”

Lâm Vân mở miệng quở trách hai người bảo vệ.

Bình luận

Truyện đang đọc