ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 723

Ngay sau đó, anh đỡ người nông dân đó đứng dậy.

“Nhóc con, cậu là ai hả? Lo chuyện bao đồng ở đây làm gì?” Hai bảo vệ nhìn Lâm Vân.

“Tôi là Lâm Vân.” Lâm Vân mở miệng nói.

“Lâm Vân?” Hai bảo vệ sững sờ.

Bọn họ biết Lâm Vân là cháu của ông cụ Lâm, chỉ là nhiều năm trước cha của Lâm Vân dẫn Lâm Vân rời đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.

“Cậu chỉ là cái đứa bị bỏ rơi mà thôi, cũng dám quát tháo ra lệnh ở đây à?” Tên bảo vệ có vóc người cao cười giễu.

Lâm Vân nghe thấy liền nhướng mày.

Đến cả hai tên bảo vệ trông cửa cũng dám chế giễu mình?

“Bốp!”

Lâm Vân hung hãn, thẳng tay tát cho tên bảo vệ có vóc dáng cao đó một cái.

“Cho dù tôi có là đứa bị bỏ rơi thì cũng không phải là người mà một tên bảo vệ thối như anh có thể cười nhạo được, hiểu không?”

Ánh mắt của Lâm Vân như điện nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói cũng vô cùng mạnh mẽ ác liệt.

“Tôi… Tôi…”

Tên bảo vệ có vóc dáng cao với tên bảo vệ ở bên cạnh đều bị khí thế của Lâm Vân dọa cho phát sợ.

“Lập tức xin lỗi cho tôi!” Hai mắt Lâm Vân khép hờ lại, ánh mắt giống như muốn ăn người vậy.

“Cậu… Cậu chủ Lâm, là do tôi đã nói sai lời, tôi xin lỗi cậu.” Tên bảo vệ có vóc dáng cao ôm mặt xin lỗi.

“Ô, kiêu ngạo ghê nhỉ?” Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng.

Lâm Vân quay đầu lại nhìn, thì ra là con trai của bác hai, Lâm Hải Quang.

Người hôm qua đến thành phố Bảo Thạnh thông báo tin tức cũng chính là anh ta.

Lâm Hải Quang dẫn theo hai thanh niên khác nhanh bước đi đến.

Hai thanh niên đi bên cạnh Lâm Hải Quang, trên người cũng mặc đồ hiệu, Lâm Vân nhận ra bọn họ. Hai người họ đều là bà con thân thích dòng bên nhà họ Lâm, một người là Chu Biên, một người là Lâm Chỉnh.

“Lâm Vân, cậu cũng chỉ đến thế mà đòi gây khó dễ cho bảo vệ sao? Tôi gọi cậu là đồ bỏ đi chẳng lẽ còn sai à? Nhìn bộ đồ cậu đang mặc xem, mẹ nó bủn xỉn cỡ nào chứ, nói ra thì đúng là làm mất mặt họ Lâm chúng tôi!” Lâm Hải Quang cười khẩy nói.

Hai tiểu bối dòng thứ bên cạnh cũng ôm miệng trộm cười.

“Hai đứa con cháu dòng thứ của nhà họ Lâm như các cậu mà cũng dám chê cười tôi sao?” Đôi mắt đen của Lâm Vân nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

“Tôi bảo này Lâm Vân, anh làm bộ làm tịch cái gì? Anh mẹ nó đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi, ngay cả dòng thứ anh cũng chẳng bằng mà dám lên mặt chê trách chúng tôi à? Anh cũng làm gì có tư cách mà cười nhạo bọn tôi chứ?” Chu Biên cười lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc