ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 134

“Muốn đánh người? Còn dùng dao? Xem ra mày không muốn nắm lấy cái cơ hội hiếm có tạo cho mày!” Lâm Vân nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh.

An Minh đang đứng bên cạnh, thấy Thường Thái lấy dao găm ra, cậu ta cũng giật nảy mình.

“Lâm Vân, thôi bỏ đi.

Chúng không làm gì mình nữa là được rồi.

mặc kệ bọn chúng.” An Minh kéo tay Lâm

Thiên.

An Minh tuy rằng muốn nhìn Thường Thái phải trả giá, nhưng cũng sợ Thường Thái thật sự sẽ dùng dao mà giết người.

Nếu Lâm Vân bị đâm vì giúp cậu, cậu làm sao có thể thoải mái? “Bỏ đi? Chúng dám uy hiếp chúng ta, làm sao mà chúng ta có thể bỏ qua cho chúng được?” Lâm Vân cười lạnh.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn Thường Thái, lạnh lùng nói: “Từ lúc mày rút dao ra, tao cam đoan chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.” “Thằng nhãi, xem ra mày thật sự không sợ chết, vậy thì đừng trách chúng tao! Là chính mày đã ép chúng tao! Mày là thiếu gia giàu có thì sao? Anh em, xông lên, không phải ngại thằng nhãi ranh nhà giàu này.” Thường Thái lớn tiếng nói.

Những tay chân phía sau Thường Thái tuy rằng sợ hãi thân phận của Lâm Vân nhưng chúng vốn là bọn lưu manh, côn đồ chuyên nghiệp vốn không biết sợ hãi nên nghe tiếng hộ của Thường Thái, chúng không chần chừ gì nữa, lanh lẹ rút dao găm ra, chuẩn bị chém giết.

“Làm sao chúng ta lại có thể chấp nhận thua chúng chứ ?” “Thiếu gia giàu có thì đã sao? Cho dù thân phận hoành tráng thế nào thì hiện tại bọn chúng cũng chỉ có ba người.”

Đám đông khán giả xung quanh nhìn thấy đám côn đồ rút dao găm ra và hung hăng dữ tợn nhìn hội Lâm Vân thì đều kêu không ổn trong lòng.

“Chết tiệt! Bọn chúng thực sự đụng đến dao!” Khuôn mặt An Minh đại biến: “Lâm Vân, Hoàng Luân, hai người chạy mau, tôi ở đây ngăn cản bọn chúng! Các cậu đến đây giúp tôi, tôi không thể để cho các cậu bị thương vì tôi được!”

Mặc dù An Minh sợ hãi, ngày thường An Minh trông có vẻ yếu đuối, nhưng chính lúc này cậu ta lại lập tức đi tới trước mặt Lâm Vân và Luân mập, cố gắng chặn những kẻ côn đồ này lại cho Lâm Vân và Hoàng Luân chạy thoát.

“An Minh, chúng tôi đến đây cứu cậu, không phải để cho cậu cứu chúng tôi.” Lâm Vân cười nói.

Đột nhiên trên đường lớn rầm rập chạy tới 5 chiếc xe tải nhỏ.

Cả năm chiếc xe này lần lượt đậu sau chiếc Lamborghini của Lâm Vân.

Ngay sau đó, cửa của năm chiếc xe này đồng thời được mở ra, hơn bốn mươi thanh niên mặc đồng phục an ninh lao ra khỏi xe, rồi nhanh chóng đi về phía đám người Lâm Vân.

Mấy chục người trang bị đồng phục, tất cả đều cầm dùi cui trong tay, rầm rập lao tới với một sức mạnh lớn.

Đám người Thường Thái đang chuẩn bị lao lên lại nhìn thấy đội an ninh hùng hậu chạy tới liền dừng tay lại.

“Anh Thường Thái, những người này là ai?” Lũ đàn em kinh ngạc hỏi.

“Tao…!Tao không biết.

Thường Thái cũng rất kinh hoàng.

Dưới con mắt của rất nhiều người đang quan sát ở đây, đội nhân viên bảo vệ bước nhanh đến chỗ Lâm Vân.

“Chủ tịch!”

Hàng chục nhân viên bảo vệ đồng loạt cúi đầu chào to, khí thế hết sức mạnh mẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc