ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 621

“Ồ? Anh cũng làm việc tại chi nhánh Việt Hoàng sao?

Anh làm chức vụ gì?” Lâm Vân ngạc nhiên nói.

“Tôi là nhân viên bảo vệ” Huỳnh Gia Đông nói.

Huỳnh Gia Đông khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi Lâm Vân, trước khi ăn cơm chúng ta ra nói vài câu thế nào?” “Anh trai, anh có chuyện gì mà không thể nói ở đây chứ.

Huỳnh Tuệ Mẫn trừng mắt nhìn Huỳnh Gia Đông.

“Không sao đâu, Huỳnh Tuệ Mẫn.” Lâm Vân mỉm cười xua tay.

Tiếp theo đó, Lâm Vân đi theo Huỳnh Gia Đông, rồi đến phòng của Huỳnh Gia Đông.

Sau khi vào phòng.

Huỳnh Gia Đông vỗ vỗ của Lâm Vân vai.

“Cậu Lâm Vân, trước hết tôi rất cảm ơn cậu đã cho gia đình chúng tôi mượn tiền, đợi đến khi tôi và em gái tôi nhận được tiền lương, thì sẽ trả lại tiền cho cậu ngay.” Tiếp theo đó, Huỳnh Gia Đông thay đổi chủ đề.

“Thế nhưng cậu tốt nhất là đừng có giở trò với em gái tôi.” “Giở trò với em gái anh?” Lâm Vân sững người lại.

“Lẽ nào không phải sao? Cậu cũng chỉ là một nhân viên vệ sinh mà thôi, trong túi chắc chắn cũng không có nhiều tiền như vậy nhỉ? Cậu mới quen em gái tôi được có một ngày, mà đã sẵn lòng cho em gái tôi mượn nhiều tiền như vậy, chẳng phải là để lấy lòng em gái tôi hay sao?” Huỳnh Gia Đông nói.

“Tôi cho mượn tiền, đúng thật sự không phải là nguyên nhân này, anh đã suy nghĩ nhiều rồi” Lâm Vân lộ ra một nụ cười khổ.

Mục đích mà Lâm Vân cho Huỳnh Tuệ Mẫn mượn tiền rất đơn giản, vì Lâm Vân cũng từng là một đứa trẻ nghèo.

Bây giờ nhìn thấy được Huỳnh Tuệ Mẫn, đứa trẻ nghèo như vậy đang gặp khó khăn, Lâm Vân muốn ra tiền giúp cô ấy một ít, chỉ có thể mà thôi.

Kết quả lại bị anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn hiểu lầm thành mình làm như vậy là có ý đồ không nên có? Lâm Vân cảm thấy rất bất lực.

“Bất luận là cậu có nghĩ tới hay không, cậu cũng đừng hòng giở trò gì với em gái tôi, hiểu không, với tướng mạo của em ấy, nói thế nào cũng phải tìm một người có chức vụ chủ quản hay giám đốc trở lên, nhân viên vệ sinh không xứng với em gái tôi.” Huỳnh Gia Đông nói.

Ý tử trong lời nói của Huỳnh Gia Đông rất rõ ràng, đó chính là Lâm Vân không xứng với Huỳnh Tuệ Mẫn, em gái của anh ta.

“Được rồi, tôi biết rồi”

Lâm Vân cười cười, không có giải thích nhiều nữa.

“Biết là được rồi, đi, ăn cơm đi.” Sau khi Huỳnh Gia

Đông nói xong, liền bước ra ngoài.

Lâm Vân cũng đi theo ra ngoài.

Sau khi ngồi xuống.

“Lâm Vân, anh trai tôi nói gì với anh vậy?” Huỳnh Tuệ Mẫn nhỏ giọng dò hỏi Lâm Vân.

Huỳnh Gia Đông trừng mắt nhìn Lâm Vân, ý tử rất rõ ràng, chính là muốn Lâm Vân đừng nói ra.

“Ơ, không có gì đâu, chỉ là tùy tiện nói vài câu mà thôi” Lâm Vân cười cười..

Bình luận

Truyện đang đọc