ĐỈNH CẤP THẦN HÀO



“Vương Tuyết, có bao nhiêu người muốn làm bạn gái của anh đều không có cơ hội.

Em nên trân trọng nó mới phải, nói em đấy? Anh hứa, làm bạn gái của anh chỉ có lợi, không có hại.

” Trịnh Hải cười nói.

Thật ra Trịnh Hải ngấp nghé vẻ xinh đẹp của Vương Tuyết đã từ lâu, từ lâu hắn đã muốn có được Vương Tuyết.

Hắn cũng đã nói bóng gió với Vương Tuyết mấy lần, nhưng lần nào Vương Tuyết cũng giả vờ không hiểu.

Vì vậy, lần này hắn thẳng tay hơn, dùng thân phận của mình
để uy hiếp Vương Tuyết.


“Đồng ý với anh, được không?”
Trịnh Hải vừa nói vừa đưa tay ra, cố gắng nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Vương Tuyết.

Vương Tuyết sợ đến mức rụt người lại, né tránh Trịnh Hải, nhưng Trịnh Hải không có ý bỏ cuộc.

“Bỏ tay ra cho tao!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó, Lâm Vân và Mập lao ra.

Lâm Vân trực tiếp đi tới trước mặt Vương Tuyết, chặn Trịnh Hải lại.

“Trịnh Hải, mày thật đúng là thú đội lốt người, lợi dụng tư cách của Hội Sinh Viên làm chuyện bẩn thỉu như vậy, mày không biết xấu hổ hả?” Lâm Vân trực tiếp hét lên.

“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ!” Mập cũng phẫn nộ lên tiếng.

“Ôi, kẻ nào thích lo chuyện bao
đồng vậy, hai đứa mày ờ đâu ra đây? Còn mắng tao, mày biết ông là ai không? Tụi mày cũng xứng hả?” Trịnh Hải âm trầm.

Đối với Trịnh Hải, hai người đột nhiên xuất hiện, phá đám việc tốt của hắn, đương nhiên khiến hắn rất khó chịu.

“Không phải chỉ là hội trưởng Hội Sinh Viên sao? Thật sự coi mày là ông tai to mặt lớn nào hả?” Lâm Vân chế nhạo.

Trịnh Hải này, với tư cách là hội trưởng Hội Sinh Viên, lừa học sinh bình thường còn được,

muốn dọa Lâm Vân? Còn kém xa lắm.

Lúc này, Mập cũng tự hào nói: “Trịnh Hải, mày có biết, Lâm Vân, bạn thân của tao là ai không? Nói ra sẽ làm mày sợ chết khiếp!”
“Hù chết tao? Ha ha!” Trịnh Hải không khỏi nhếch mép.

Trịnh Hải chỉ cần nhìn quần áo của Lâm Vân và Mập, nhìn từ bên ngoài cũng đủ đánh giá Lâm Vân và Mập cũng chẳng có gia thế gì, nhất định là hai đứa nghèo hèn.

“Bây giờ tao cảnh cáo hai đứa mày, cút ngay cho tao, nếu chọc giận tao, tao cam đoan bọn mày sẽ không thể nào tồn tại được trong trường này!”
Trịnh Hải chỉ vào hai người Lâm Vân, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.

“He he, một cán bộ trong Hội Sinh Viên, lại có thể có quyền và sức mạnh lớn như vậy sao? Thật buồn cười mà.

” Lâm Vân chế nhạo, lắc đầu.

Lâm Vân hiểu tại sao đám cán bộ Hội Sinh Viên này lại dám làm
mưa làm gió như vậy? Điều này có quan hệ đến quyền lực của bọn họ, quyền lực khiến cho bọn họ ngang ngược và toàn làm những chuyện hưởng lợi riêng.

“Đúng vậy, tao có quyền lớn như vậy đấy.


Tao có thể dìm chết hai đứa mày như dìm hai con kiến vậy đó! Hai người tụi mày, chờ chết đi!” Trịnh Hải tự đắc nói.

Vương Tuyết nhìn thấy vậy vội vàng nói: “Trịnh Hải, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ! Không phải vừa rồi anh yêu cầu em đi kiếm tài trợ hai vạn sao? Ok! Em đồng ý!”
Trong mắt Vương Tuyết, một cán bộ Hội Sinh Viên như Trịnh Hải, Lâm Vân hoàn toàn không thể sánh được, cô không muốn khiến Lâm Vân chịu thiệt, nên nhanh chóng đồng ý với Trịnh Hải.

“Vương Tuyết, chỉ vì thẳng nhóc đó, nhiệm vụ kiểu đó mà em cũng dám đồng ý sao? Được rồi, anh xem em hoàn thành nó như thế nào! Nếu không làm được, em biết rõ cái giá phải trả rồi đó!” Trịnh Hải u ám mặt mày.

Trịnh Hải biết việc kiếm hai vạn tài trợ khó khăn như thế nào, một nữ sinh bình thường muốn nhận
được bấy nhiêu tiền tài trợ thì chỉ có một cách, đó là bán thân thể của mình, người đó phải thật xinh đẹp thì mới có thể.

Còn nếu không có quen biết, muốn kiếm được hai vạn phí tài trợ thì không khác gì nằm mơ!.


Bình luận

Truyện đang đọc