ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 745

Tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được, đây hoàn toàn không giống với tác phong của mấy tên nghèo.

Cho dù là Lâm Hải Huy và Lâm Hải Quang cũng thấy khiếp sợ vô cùng, bọn họ cũng không hào phóng đến vậy được, bất cứ lúc nào cũng mang chiếc xe hơn mười tỷ đi tặng người ta.

Lúc này đây, quản lý câu lạc bộ dẫn một người đàn ông to lớn tóc húi cua đi tới.

Lâm Hải Huy sáng mắt lên, vội vàng nở nụ cười nghênh đón.

“Sao anh Vũ lại tới đây?” Lâm Hải Huy cung kính không thôi.

Người đàn ông tóc húi cua này tên là Dương Bác Vũ, là ông chủ của câu lạc bộ này.

“Lâm Hải Huy à, nghe nói nhà cậu có một thằng nhóc bắn được 96 điểm, anh muốn tới làm quen một chút.” Dương Bác Vũ trả lời.

“Được, được chứ.” Lâm Hải Huy gật đầu liên tục.

Ngay sau đó, Lâm Hải Huy quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.

“Lâm Vân, cậu mau tới đây, anh Vũ muốn làm quen với cậu này.” Lâm Hải Huy ra lệnh.

Lâm Vân hơi nhíu mày lại, nhưng anh vẫn đi sang.

“Chào anh, tôi là Lâm Vân.” Lâm Vân giới thiệu ngắn gọn một câu.

“Chào người anh em, cậu bắn được 96 điểm thì khả năng bắn súng tuyệt lắm đấy, không biết cậu học từ đâu vậy?” Dương Bác Vũ mỉm cười nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân quan sát anh ta một chút, tuổi tác khoảng chừng hơn 30, có khí chất của người làm lính.

Lâm Vân nghĩ tới chuyện trước khi tới, Lâm Hải Huy có giới thiệu với mọi người, ông chủ của câu lạc bộ này là thượng tá về hưu, tên là Dương Bác Vũ.

“Không học từ đâu cả, có lẽ là thiên phú tốt.” Lâm Vân tùy ý trả lời.

Sau khi nói xong, Lâm Vân xoay người nhìn về phía Lâm Mộc Thanh.

“Chị Thanh, không phải vừa rồi chị nói, chị còn muốn thử nữa mà, em chỉ chị tập luyện nhé?” Lâm Vân mỉm cười nói.

“Được.” Lâm Mộc Thanh thoải mái đáp lời.

Thế là Lâm Vân đi cùng với Lâm Mộc Thanh, xoay người đi về phía đài bắn.

Sau khi hai người họ rời đi, không khí ở nơi này bỗng trở nên lúng túng.

Bà nó chứ, đây là Dương Bác Vũ đó, Lâm Vân lại không hề nể mặt anh ta sao?

Sắc mặt của Lâm Hải Huy càng lúc càng khó coi, Lâm Vân không nể mặt hắn thì thôi đi, ít nhất đó là chuyện của nhà họ Lâm.

Nhưng Lâm Vân không nể mặt Dương Bác Vũ thì lại là chuyện khác.

Dương Bác Vũ thấy Lâm Vân chào mình qua loa mấy câu rồi rời đi, sắc mặt Dương Bác Vũ cũng âm trầm hẳn.

“Lâm Hải Huy, Lâm Vân là con cháu nhà họ Lâm của cậu hả?” Dương Bác Vũ nghiêm mặt hỏi.

“Chuyện này… Cậu ta…”

Lâm Hải Huy toát mồ hôi lạnh, không biết nên giải thích thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc