ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 392

“Dẫn anh ta tới đây.

Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó xách người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lên, nhấc anh ta bước tới trước mặt Lâm Vân.

“Tôi nói cho các cậu biết, chúng tôi là người của Khương Hùng Dũng, nhà họ Khương rất có danh tiếng ở thành phố Bảo Thạnh, chẳng lẽ các cậu không biết sao? Ở thành phố Bảo Thạnh đắc tội nhà họ Khương, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đầu.

Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nghiến răng uy hiếp.

Lâm Vân nheo mắt lại nói: “Đã lưu lạc tới tình cảnh cá nằm trên thớt, còn dám hung hãn như vậy? Thạch Hàn, vả miệng cho tôi” “Da!”

Thạch Hàn gật đầu, sau đó tất “bốp bốp” hai cái vào mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng này.

Thạch Hàn ra tay có nặng không? Sau khi tất hai cái này, miệng người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng đầy máu, mặt đã sưng đỏ lên.

Ngay sau đó, Lâm Vân lập tức lấy hợp đồng trong tay viện trưởng tới, xé ngay tại chỗ, sau đó ném lên mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, đồng thời nói: “Trở về nói với Khương Hùng Dũng, ứng xử rất xấu rồi, tích chút đức đi, cô nhi viện Thanh Sơn này, Lâm Vân tôi bảo vệ.

“Cậu…!Cậu là Lâm Vân!” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng trợn to mắt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Trước đây người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng chưa từng gặp Lâm Vân, nhưng cái tên Lâm Vân này, anh ta đã sớm nghe nói tới rồi.

Đương nhiên là anh ta biết, Lâm Vân là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo

Thạnh, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, còn là cái gai trong mắt ông chủ Khương Hùng Dũng nhà anh ta.

“Không sai, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi là Lâm Vân.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Ngay sau đó, anh xua tay.

“Vận may của các anh thật tốt, nề mặt có bọn nhỏ ở đây, tôi không lấy mạng các anh, cút đi!” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng còn dám ở lại sao? “Các anh em, nhanh đi thôi!”

Sau khi người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nói xong, lập tức chạy ra ngoài.

Đám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bị đánh ngã đều vùng vẫy đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài.

“Hay lắm!”

Bọn nhỏ trốn đi đều vui vẻ chui ra, cùng vỗ tay khen ngợi.

Ở trong mắt bọn họ, đây là chính nghĩa chiến thắng tà ác.

Chung Huyền Anh cũng cười cảm ơn: “Anh Thạch Hàn thật lợi hại, cảm ơn anh Thạch Hàn và anh Lâm.” “Cô cảm ơn cậu Lâm là được, tôi chỉ nghe lệnh cậu Lâm làm việc.” Thạch Hàn mở miệng nói.

“Cậu Lâm, cậu Thạch Hàn, cảm ơn hai người.

Viện trưởng cũng cảm ơn.

“Haizz.

Viện trưởng lại thở dài một hơi, không vui nổi.

“Viện trưởng, sao thế?” Chung Huyền Anh hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc