ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Tên tiểu đệ này vốn là người của ông Lục.

“Được rồi, đi trước dẫn đường.” Lâm Vân nói.

Dưới sự dẫn dắt của tên tiểu đệ này, họ lại đi bộ thêm nữa tiếng đồng hồ nữa.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một đạo quán.

Chỉ có điều đạo quán này trông hơi cũ kĩ.

Lâm Vân dẫn theo Thạch Hàn và Bạch Hổ hai người trực tiếp đi vào trong đạo quán, còn tên tiểu đệ đó cho ở lại bên ngoài đạo quán.

“Ba vị xin hãy dừng bước”

Họ vừa bước vào trong đạo quán, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo đạo sĩ đứng chặn lại Lâm Vân ba người họ.

“Xin chào, chúng tôi đặc biệt đến đây để viếng thăm quán chủ của đạo quán Vân Nam” Lâm Vân lễ phép nói.

“Xin lỗi.

Đạo quán của chúng tôi không đón khách, sư phụ của tôi cũng không tiếp khách, xin mời ba vị về cho.” Đạo sĩ trẻ tuổi đưa ra một động tác mời.

“Chuyện này tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tỉnh Xuyên bên chi nhánh Bảo Thạnh, và là cháu trai của Liễu Chí Trung người giàu có nhất Tây Nam, tôi đặc biệt tới đây gặp quán chủ, xin phiền cậu vào bẩm báo giúp tôi” Lâm Vân nói ra thân phận của mình.

“Thưa anh, tôi không biết Liễu Chí Trung gì cả, nhưng sư phụ tôi đã ra lệnh, ông ấy không tiếp khách, bất kể là người tai to mặt lớn nào cũng như vậy” Tiểu đạo sĩ nói.

Tiểu đạo sĩ khựng lại một chút, lại nói thêm một câu nữa: “Ngoài ra, những người có tai mặt to lớn đó muốn gặp sư phụ của tôi nhiều không đáng kể, bọn họ còn không phải cũng đều không cho vào sao?” “Cậu đạo sĩ, Anh Vân của chúng tôi đến gặp sư phụ của cậu là vì coi trọng sư phụ của cậu, ông ta có bằng lòng hay không, cậu cũng có thể vào báo trước một tiếng được không?” Bạch Hổ bước tới nói.

“Vị thí chủ này, sư phụ của tôi không tiếp khách, từ trước đến nay đây luôn là khuôn phép, thế nên không cần phải bẩm báo, nếu như các anh không đi, thể tôi cũng chỉ có thể cho lệnh đuổi khách thôi.” Tiểu đạo sĩ nói.

“Đuổi khách? Cậu muốn đuổi khách như thế nào? Muốn ra tay sao? Như vậy cũng được, đúng lúc có thể để cho tôi thử tiểu đạo sĩ cậu có tài cán gì không” Bạch Hồ cười nói.

Sau khi Bạch Hổ nói xong, trực tiếp đi tới trước mặt tiểu đạo sĩ, anh ta xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau với tiểu đạo sĩ.

Lâm Vân cũng không ngăn cản Bạch Hổ, bởi vì Lâm Vân nghe được lời tiểu đạo sĩ nói lúc nãy là sư phụ của cậu ta sẽ không bởi vì thân phận làm tiêu chuẩn để tiếp khách, cho nên dù anh có nói ra thân phận và lai lịch của mình đi nữa cũng vô dụng.

Nếu đã như vậy, anh muốn gặp được quán chủ của đạo quán Vân Nam thì không thể không nghĩ thêm cách khác.

“Xin lỗi, tôi sẽ không ra tay với anh.” Tiểu đạo sĩ nói.

“Nếu cậu không ra tay, thì cậu làm sao có thể đuổi chúng tôi ra ngoài?” Bạch Hổ cười nói.

“Nếu như các anh không đi ra ngoài, thế thì đừng trách tôi không khách sáo nữa.

Tiểu đạo sĩ trầm mặt xuống.

Tiếp theo đó, tiểu đạo sĩ trực tiếp ra tay với Bạch Hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc