ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 405

Lâm Vân quay đầu nhìn thoáng qua cô nhi viện Thanh Sơn, sau đó nói: “Như vậy đi, ông bồi thường mười bảy tỷ rưỡi là được.” “Lâm Vân cậu…!Bắp thịt trên mặt Khương Hùng Dũng co giật.

Ông ta chỉ hủy một tầng trong căn nhà ba tầng mà thôi, cho dù sửa mới lại, ba tỷ rưỡi là đủ rồi, Lâm Vân lại đòi ông ta mười bảy tỷ rưỡi.

Nhưng Khương Hùng Dũng nhìn người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình xong, chỉ có thể lấy chi phiếu ra, lúc này viết một tờ chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, mười bảy tỷ rưỡi này không đáng là gì, nhưng trong buổi đấu giá lần trước,

Lâm Vân đã bẫy hết vốn lưu động của ông ta, hiện giờ mười bảy tỷ rưỡi là một con số không ít đối với ông ta.

Càng quan trọng hơn là, đây không riêng gì vấn đề tiền bạc, còn là vấn đề về mặt mũi! “Cầm lấy!”

Khương Hùng Dũng viết chi phiếu xong, lập tức ném tờ chi phiếu này xuống đất, sau đó xoay người rời đi.

Những người mà Khương Hùng Dũng dẫn tới cũng nhao nhao bắt đầu rời đi theo, bao gồm mười chiếc máy xúc kia, cũng rút lui theo.

“Cậu Lâm Vân có dũng có mưu, như vậy sau này nhất định sẽ thành người tài, tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Sau khi người đàn ông trung niên mặc âu phục nói xong, cũng xoay người rời đi.

“Không tiền.” Lâm Vân cười đáp lại một câu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Ngay sau đó, Lâm Vân tiến lên nhặt chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi, đi về phía viện trưởng và Chung Huyền Anh.

Lúc này viện trưởng và Chung Huyền Anh đều vô cùng kích động.

Lâm Vân đi tới trước mặt hai người xong, hai bọn họ lại càng kích động liên tục nói cảm ơn.

“Cậu Lâm, thật sự là cảm ơn cậu rồi.

Viện trưởng kích động nói.

“Đúng vậy anh Lâm, anh thật sự quá lợi hại rồi, vậy mà có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu.

Anh đúng là đại anh hùng” Gương mặt Chung Huyền Anh sùng bái nói.

“Cái gì mà đại anh hùng, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé bình thường thôi.

Lâm Vân cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân đưa chi phiếu trong tay cho viện trưởng.

“Viện trưởng, chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi này, bà cầm lấy đi.

“Cậu Lâm, đây là cậu lấy được, sao chúng tôi có thể cầm số tiền này?” Viện trưởng vội vàng xua tay.

“Viện trưởng, bà thấy tôi là người thiếu chút tiền đó sao? Hơn nữa khoản tiền này, vốn là bồi thường cho cô nhi viện Thanh Sơn.” Lâm Vân nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhét chi phiếu vào trong tay viện trưởng.

Chung Huyền Anh nhìn thoáng qua một nghìn vệ sĩ của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, sau đó hỏi Lâm Vân: “Anh Lâm, tôi cả gan hỏi một câu, anh…!Rốt cuộc anh là ai?”

Chung Huyền Anh thấy Lâm Vân có thể tùy tiện gọi nhiều người tới như vậy, còn ép Khương Hùng Dũng phải cúi đầu thỏa hiệp, cô ấy rất tò mò Lâm Vân là ai.

“Tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân cười khẽ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc