ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 123

“Chi nhánh Bảo Thạnh bán nhà ở Hoa Mai với giá giảm 30 %. Những người đang đòi trả nhà sau khi nghe thấy mức giảm giá 30 %, hầu hết đều dừng lại ngay việc đó. Cứ như thế này thì tình hình sẽ nhanh chóng bình thường trở lại ngay.” Thư ký cười nói.

“Giảm giá 30 % à? Cách này rất giống với ý tưởng của tôi. Nếu là tôi, tôi sẽ bán cũng bằng với giá giảm như thế này. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất.” Liễu Chí Trung gật đầu hài lòng.

Liễu Chí Trung đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Ông không quan tâm quá nhiều đến lãi và lỗ trước mắt, lúc này kiếm được ít hơn thì cũng chưa phải là vấn đề và có thể kiếm lại sau này.

Đây chính là cách kinh doanh của ông. Làm sao lần nào cũng có thể dễ dàng thu về lợi nhuận lớn? Kinh doanh là phải có thắng có thua. Khi gặp phải rắc rối như thế này, không thể khăng khăng nhắm tới lợi nhuận. Nếu làm như vậy tổn thất sẽ quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với lợi nhuận thu về.

Ngay sau đó, Liễu Chí Trung vội hỏi:

“Ai đã đề xuất phương pháp giảm giá này?”

“Là do cậu chủ đề xuất. Nghe nói khi cậu chủ lần đầu tiên đưa lên, những quản lý khác có chút nghi ngờ, nhưng cậu chủ bác bỏ hết lý lẽ của họ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.” Thư ký cười nói.

“Ha ha, không tệ! Không tồi!” Liễu Chí Trung nghe xong liền bật cười ha hả.

“Tôi vẫn lo lắng đứa nhỏ này không thể xử lý tốt khủng hoảng lần này. Dù sao nó cũng không có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ. Tôi sợ nó thiếu quyết đoán, không dám đưa ra quyết định. Không ngờ đứa nhỏ của tôi lại có quyết định lớn như vậy!” Vẻ mặt Liễu Chí Trung tự hào và nhẹ nhõm.

Liễu Chí Trung ý thức rất rõ sự khó khăn khi giải quyết vấn đề này. Những người làm ăn bình thường gặp phải rắc rối này sẽ rất đau đầu, Liễu Chí Trung nghĩ Lâm Vân khó có thể xử lý tốt được.

Nhưng cách xử lý của Lâm Vân đã mang đến cho ông một bất ngờ lớn.

“Đúng vậy, đưa ra quyết định giảm giá 30 % tuyệt đối cần có dũng khí rất lớn. Không ngờ cậu chủ lại có dũng khí quyết định như vậy.” Viên thư ký cảm thán.

“Chậc chậc, đứa nhỏ này, càng ngày càng gây bất ngờ lớn cho tôi.” Nụ cười trên mặt Liễu Chí Trung càng ngày càng đậm.

Chính ông cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Vân có thể giải quyết hoàn hảo rắc rối lớn như vậy.

“Nhân tiện, thưa ông, lần này chính là Tập đoàn Hùng Dũng đã tính mưu lập kế với Tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta, chúng ta có nên cho bọn chúng một bài học không?” Thư ký hỏi.

“Hãy để cháu tôi làm. Đây vẫn là bài thực hành cho nó. Khi cần thiết, tôi sẽ bí mật giúp nó.” Liễu Chí Trung nói.

Thành phố Bảo Thạnh, Đại học Bảo Thạnh.

Buổi trưa, trong phòng ký túc xá nam.

“Lâm Vân! Cậu có biết tên khốn Trịnh Khả kia bây giờ thế nào rồi không?”

Ngay khi Lâm Vân bước vào ký túc xá, Hoàng Luân đã hào hứng chào đón cậu bằng câu hỏi hứng khởi này.

“Thế nào rồi?” Lâm Vân thản nhiên hỏi.

“Hôm qua toàn trường đã biết chuyện ăn phân và phát trực tiếp của hắn. Trường đã yêu cầu quản trị viên xóa bài đăng, nhưng đến lúc đó có xóa cũng vô ích. Trịnh Khả còn mặt mũi ở lại trường đâu? Làm gì còn. Hắn đã nghỉ học.” Hoàng Luân hào hứng nói.

“Hắn nghỉ học sao? Thật xứng đáng.” Lâm Vân cười lạnh.

Tên khốn nạn như Trịnh Khả chỉ bị mang tiếng xấu, đối với hắn đã là quá hời rồi.

“Để kỷ niệm vụ tai tiếng này của Trịnh Khả, buổi tối mình sẽ chiêu đãi.” Lâm Vân vỗ ngực nói.

Bình luận

Truyện đang đọc