ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Thí chủ quả nhiên sáng suốt.” Quán chủ gật đầu, sau đó xoay người ngồi xuống.

“Đó là tổn thất của bọn họ, loại trà ngon như vậy mà bọn họ lại không biết uống” Lâm Vân cười nói.

Sau khi quán chủ ngồi xuống, liền lên tiếng hỏi: “Thí chủ, hôm nay tới cửa viếng thăm là có chuyện gì, hãy cứ nói đừng ngại” “Tôi nghe nói thân thủ của đạo trưởng rất tuyệt vời, nếu như đã có tài năng, mà ở trên núi này chẳng phải thật quá uổng phí đi? Không biết là đạo trưởng có nguyện ý xuống núi trổ tài hay không” Lâm Vân cười nói.

Mục đích chuyến đi này của Lâm Vân rất đơn giản, chính là muốn chiêu mộ vị đạo sĩ này.

Lúc nãy Lâm Vân đã nhìn thấy thân thủ của đệ tử ông ta, ngay cả đệ tử đã lợi hại đến thế này, Lâm Vân nhận định là vị đạo trưởng này nhất định có thân thủ bất phàm.

Nếu như anh có thể chiêu mộ được ông ta, thế thì Lâm Vân sẽ có thêm được một dũng tướng nữa, thực lực của Lâm Vân tất nhiên cũng sẽ càng thêm lớn mạnh.

“Tôi một lòng hướng đạo, không quay về hồng trần.

Quán chủ nói ra mười chữ đơn giản, diễn đạt ý nghĩa rất rõ ràng.

“Vậy thì phải làm sao mới có thể mời đạo trưởng xuống núi đây?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.

“Tôi đã đặt ra quy tắc, nếu muốn mời tôi ra khỏi núi, trừ khi có thể đánh bại được tôi.” Quán chủ nhàn nhạt nói.

“Anh Vân, tôi bằng lòng thử.

Thạch Hàn nói nhỏ vào tại Lâm Vân.

Lâm Vân gật đầu, thực lực của Thạch Hàn mạnh đến thế nào, Lâm Vân biết rất rõ.

ít nhất là cho đến nay, Lâm Vân vẫn chưa thấy có ai mạnh được hơn Thạch Hàn cả, Bạch Hổ cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Thạch Hàn.

Thế nên Lâm Vân cảm thấy để cho Thạch Hàn ra đấu, nói không chừng sẽ còn có cơ hội thắng được quán chủ của đạo quán Vân Nam.

“Đạo trưởng, vị huynh đệ này của tôi bằng lòng thi tài với đạo trưởng, không biết rằng đạo trưởng có cho cơ hội này hay không” Lâm Vân vẫn tỏ vẻ lễ phép.

“Tất nhiên” Quán chủ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi vào chính giữa.

“Thạch Hàn, tôi giao lại cho anh đấy, cổ lên” Lâm Vân vỗ vai Thạch Hàn.

“Anh Vân hãy yên tâm, tôi cũng rất muốn thử xem vị đạo trưởng này mạnh đến đâu.” Thạch Hàn tỏ ra rất mong đợi.

Người lợi hại như Thạch Hàn, bình thường sẽ rất hiếm khi gặp được đối thủ thực sự, tất nhiên là anh ta cũng rất mong là sẽ được gặp một đối thủ có thể đánh với mình.

Tiếp theo đó, Thạch Hàn cũng đứng dậy, đi vào chính giữa.

“Thí chủ hãy ra tay đi.

Quán chủ nở một nụ cười nói với Thạch Hàn..

Bình luận

Truyện đang đọc