ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Bảo vệ chạy tới nơi nhưng không can ngăn ra được. Thấy mặt mũi Kỷ Hi Nguyệt đã tái mét thì lập tức dùng roi điện đánh ngất Trần Thanh.

“Khụ khụ khụ.” Kỷ Hi Nguyệt ôm cổ ho sặc sụa.

Mẹ kiếp, kiếp trước bị Tần Hạo đẩy xuống lầu mà chết, kiếp này đừng nói bị Trần Thanh bóp cổ mà chết đấy chứ?

“Cô ơi, cô không sao đấy chứ?” Một anh bảo vệ lập tức hỏi thăm cô, “Có cần gọi xe cứu thương không?’

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu. Sau khi thở lại được bình thường, cô đưa mắt nhìn xung quanh, cũng may là chưa tan ca, nhưng cũng đủ khó coi rồi.

Cô vội vàng đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, nhìn Trần Thanh đang nằm trên đất rồi nói: “Anh ta tên là Trần Thanh, là nhân viên của bộ phận tin tức. Các anh mang anh ta đến trưởng phòng bộ phận tin tức Lộc Hùng để anh ta xử lý nhé. Tôi còn có việc gấp, phải đi trước. Mọi việc đã xảy ra đều được camera ghi lại.”

Kỷ Hi Nguyệt chỉ tay về các camera giám sát ở nhiều hướng khác nhau ngay cổng ra vào.

Hai người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ này có phải quá bình tĩnh rồi không?

Quả nhiên là phóng viên, bản lĩnh cũng lớn hơn người bình thường.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại mà còn rùng mình. Về đến nhà là lập tức nằm trên giường thở gấp. Nghĩ bụng nếu Trần Thanh không phải ở cửa công ty mà ở một nơi vắng người thì có phải bản thân sẽ bị giết lần thứ hai rồi không?

Xem ra cơ thể khỏe mạnh, học tập kỹ năng tự vệ là điều hết sức cần thiết.

Kỷ Hi Nguyệt nằm suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi. Lúc này trong văn phòng của Triệu Húc Hàn, trên màn hình lớn đang chiếu lại cảnh Trần Thanh bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt.

Mặc dù bộ dạng nằm trên đất của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, nhưng vẻ mặt đau khổ của cô lại khiến đôi mắt sâu thẳm của Triệu Húc Hàn nhói đau.

Trái tim dường như cũng bị tảng đá nện vào, vô cùng bí bách và khó chịu.

“Cậu chủ, chuyện này nên xử lý thế nào?” Lúc Tiêu Ân nhận được tin tức từ đài truyền hình, anh ta mém chút nữa nhảy dựng lên vì sợ hãi, không ngờ Kỷ tiểu thư xuýt nữa là bị bóp chết.

Triệu Húc Hàn đảo mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt tuấn tú cũng vô cùng hung ác.

“Còn cần tôi dạy cậu sao?” Anh vừa dứt lời thì trong lòng Tiêu Ân run rẩy, vội vã đáp: “Tôi hiểu rồi. Lập tức đi làm ngay đây.”

Tiêu Ân vừa mới bước tới cửa thì Triệu Húc Hàn gọi lại: “Đợi đã.”

Tiêu Ân xoay người có chút khó hiểu, anh ta thấy cậu chủ nhìn vào hình ảnh trên màn hình rồi nói: “Giữ lại.”

Tiêu Ân không hiểu, Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Để cho cô ấy nhận thức được chút nguy hiểm.”

“Vậy?” Tiêu Ân mù mờ.

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, nói: “Tìm một người ở bên cạnh người đàn ông này. Thỉnh thoảng cho người phụ nữ ngốc nghếch đó nếm trải chút nguy hiểm.”

Tiêu Ân hiểu ra dụng ý của cậu chủ: “Vâng, tôi đi làm ngay.”

“Từ từ.” Triệu Húc Hàn lại lên tiếng.

Tiêu Ân muốn đổ mồ hôi gáy. Chỉ có chuyện của Kỷ tiểu thư là cậu chủ lằng nhằng không dứt khoát. Thật không biết sức hấp dẫn của Kỷ tiểu thư lớn đến chừng nào mà lại khiến một người lập trường kiên định như cậu chủ dao động vì cô.

“Không được làm cô ấy bị thương.” Triệu Húc Hàn nói xong thì không nhìn Tiêu Ân nữa.

Tiêu Ân bị đơ, lập tức đáp lại một tiếng. Không biết làm sao cho vừa lòng cậu chủ đây, vừa muốn uy hiếp mà vừa không được gây tổn thương cô, chuyện này không phải là làm khó anh ta sao?

Anh ta có nên mời một nhóm diễn viên đến không?

Bình luận

Truyện đang đọc