ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn đứng lên, bước tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, lười biếng nói: “Kỷ Hi Nguyệt đang ở đây, không phải anh muốn mượn cô ấy một bữa sao?”

Cố Cửu giật mình: “Nhanh vậy sao? Vẫn còn nữa tháng cơ mà.”

“Đến lúc đó cô ấy không rãnh thì anh đừng trách tôi.” Triệu Húc Hàn thờ ơ liếc anh ấy một cái.

Cố Cửu vội vàng gật đầu: “Cô gái này quả thực rất bận.Được rồi, cậu gọi qua đây đi.”

Triệu Húc Hàn gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nói với Cố Cửu đã ngồi xuống: “Cô ấy sẽ qua đây với một người đàn ông. Anh nhớ bắt bẻ người đàn ông đó cho tôi.”

Cố Cửu cau mày, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Người anh em, đây mới là mục đích chính cậu gọi tôi đến đây đúng không? Có phải cậu ghen quá rồi không?”

“Cứ làm theo lời tôi là được.” Triệu Húc Hàn ném cho anh ấy một ánh mắt sắc bén.

Chốc lát sau, Kỷ Hi Nguyệt mang Tiền Giang Thành vẫn đang hăng hái tới trước cửa phòng bao của Triệu Húc Hàn.

“Kỷ tiểu thư, cậu chủ đang ở bên trong. Cố Cửu thiếu gia cũng đã tới.” Tiêu Ân đẩy cửa ra.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không biết Cố Cửu đến đây để làm gì.

Hôm nay Cố Cửu mặc một bộ đồ trắng thoải mái, bím tóc nhỏ cũng được chải chuốt gọn gàng, ngũ quan nhìn rất sáng sủa, tính ra cũng là một người đàn ông bảnh bao đẹp trai, hơn nữa khí chất trên người anh ấy hoàn toàn tương phản với Triệu Húc Hàn.

Nho nhã mà thanh cao, tựa như lan trong rừng vắng cao quý mà thanh lịch, nhưng cô biết bản chất của Cố Cửu không phải như vậy.

Quả nhiên nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, nếu không chết thế nào cũng không biết.

“Triệu tổng, đây là bạn của tôi, Tiền Giang Thành. Nghe nói anh đang ở đây nên muốn chiêm ngưỡng một chút. Anh ấy cũng là sinh viên của trường đại học Yale, là đàn em khóa sau của anh, vô cùng ngưỡng mộ anh, vị thiên tài của Yale.” Ở đây Kỷ Hi Nguyệt không thể gọi Triệu Húc Hàn là anh Hàn hay là anh yêu được.

Vì vậy biểu hiện của cô rất là khách sáo, sau đó cô quay người sang nói với Cố Cửu: “Cửu thiếu, sao anh lại đến đây?”

Tiền Giang Thành lập tức khom lưng cúi đầu, y chang dáng vẻ chân chó: “Học trưởng Triệu, tôi thật  sự rất ngưỡng mộ anh, nghe Tiểu Nguyệt nói anh và cô ấy có quen biết nên mặt dày kêu cô ấy phải đưa tôi đến để làm quen với anh một chút.”

Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt lại, liếc Kỷ Hi Nguyệt một cái, Kỷ Hi Nguyệt cười toe toét với anh.

Anh cũng có chút muốn cười, nhưng vẫn kìm nén lại, hờ hững nói: “Đừng khách sáo, ngồi đi.”

“Vâng.” Thân hình mét tám của Tiền Giang Thành đứng trước mặt Triệu Húc Hàn tự giác khom lưng cúi đầu, khiến Kỷ Hi Nguyệt nhìn cũng muốn cười.  Triệu Húc Hàn trong lời đồn cũng đâu nguy hiểm tới mức vậy chứ.

Tiền Giang Thanh giống như thái giám nhìn thấy hoàng đế vậy.

“Giang Thành, vị này là thiếu gia Cố Cửu, là bạn của Triệu tổng.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục giới thiệu Cố Cửu cho Tiền Giang Thành.

Tiền Giang Thành đã nhìn thấy từ sớm, anh ấy nhủ thầm trong bụng, hai người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, bản thân anh ấy tự nhận mình đẹp trai, nhưng so với hai người này quả thực bị bỏ xa một con phố.

Triệu Húc Hàn cho anh ấy cảm giác e sợ, còn Cố Cửu thì anh ấy lại cảm thấy rất thanh cao thoát tục, không dễ dàng mạo phạm.

Sau khi quay về anh ấy nhất định sẽ luyện tập để trau dồi khí chất của bản thân, vì người mang vẻ ngoài đẹp đẽ nhiều vô số kể, anh ấy phải có khí chất khác biệt mới được.

“Kỷ tiểu thư, hình như bạn của cô rất sợ chúng tôi thì phải.” Cố Cửu nhếch miệng cười.

Tiền Giang Thành giật mình, sau đó mỉm cười: “Gặp được nhân vật lớn như vậy, tôi, tôi có chút căng thẳng.”

“Tình huống như vậy mà còn chịu không được sau này sao mà làm được việc lớn?” Cố Cửu theo kế hoạch, cạnh khóe Tiền Giang Thành.

Kỷ Hi Nguyệt cũng giật mình, Cửu thiếu tối nay uống nhầm thuốc à? Mới gặp đã cạnh khóe Giang Thành? Không cho cô mặt mũi thì cũng phải chừa mặt mũi cho Triệu Húc Hàn chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc