ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vâng lên âm báo. Cô thoát khỏi mạch suy nghĩ, cầm lấy xem thử rồi vui mừng nói: “Là Manh Manh.”

Tin nhắn trên màn hình là của Trần Manh Manh gửi tới.

“Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì vậy?” Phía sau kèm theo một mặt nhỏ tủi thân.

“Mình đang ở nhà. Sao đấy?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm. Nghĩ đến chuyện cô ấy bị bạn trai hãm hại, cô nhẩm tính thời gian, hình như chưa phải lúc này.

“Hôm nay mệt mỏi quá. Cậu có muốn ra ngoài uống trà không?” Phía sau kèm theo một icon cầu xin.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, cô quay sang  nhìn Triệu Húc Hàn rồi bày ra nụ cười nịnh nọt: “Anh Hàn, cô bạn thân của tôi hình như đang có chuyện, muốn hẹn tôi đi uống trà. Tôi có thể ra ngoài một chút không?”

Nói xong cô đưa điện thoại qua cho Triệu Húc Hàn xem, chứng minh là mình không có lừa anh.

Triệu Húc Hàn xem xong thì ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ tối. Ấn đường anh nhíu lại.

“Ở gần đây thôi được không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm bất thường của anh thì vội vã nói: “Hơn nữa tôi chắc chắn sẽ về trước mười giờ.”

“Trần Manh Manh?” Triệu Húc Hàn nhíu mày.

“Ừm ừm, đúng rồi đó. Chắc là anh biết phải không. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại. Hơn nữa cô tin rằng chuyện của cô anh chắc chắn đã biết tường tận rồi.

“Bạn thân nhất? Không phải chứ.” Triệu Húc Hàn nheo mắt, “Tôi nhớ em với cô ấy vì chuyện của Triệu Vân Sâm đã xích mích nhau rồi mà.”

“Haha, đây không phải là lỗi của tôi sao? Tôi cũng đã nhận lỗi với cô ấy rồi. Buổi chiều cuối tuần còn dắt nhau đi ăn bò bít tết nữa. Trước đây là tôi mù mắt. Bây giờ đã nhận ra Triệu Vân Sâm là một tên tra nam, tất nhiên tôi phải nối lại tình xưa với cô bạn thân  rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt hết hồn. Quả nhiên là đại ma vương đối với cô rõ như lòng bàn tay.

“Cô gái này cũng rất tốt. Đi đi. Nhớ về trước mười giờ.” Triệu Húc Hàn nói xong thì đứng dậy rời đi.

“Cảm ơn anh Hàn. Tốt quá!” Cô nói xong thì vội vàng hồi âm cho Trần Manh Manh.

Nửa giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện ở quán trà Phong Diệp. Thấy Trần Manh Manh đang ngồi bên trong với vẻ mặt chán nản, cô nhanh chóng tiến vào, ngồi đối diện cô ấy.

“Manh Manh, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ngồi xuống là lo lắng hỏi thăm ngay.

Trần Manh Manh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe nói: “Hôm nay mình thật đen đủi, làm vỡ một đạo cụ trong đoàn phim, nhưng đó không phải là lỗi của mình, là nữ chính đã đẩy mình. Kết quả đạo diễn kêu mình đền, muốn một vạn tệ. Đúng là ức hiếp người khác quá đáng.”

Nói xong cô ấy òa khóc nức nở, quả thực rất tức tưởi.

Kỷ Hi Nguyệt biết gia cảnh của Trần Manh Manh cũng khá giả, nhưng bố mẹ không ủng hộ cô ấy làm công việc này, nếu chuyện này để người nhà biết được, chắc chắn cô ấy  không thể tiếp tục làm nữa.

“Chiết tiệt. Còn có chuyện như vậy sao. Đừng khóc đừng khóc. Không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng khuyên nhủ.

“Mình đúng là xui xẻo!” Trần Manh Manh cảm thấy bản thân đen đủi thực sự, “Hoàn toàn không liên quan tới mình. Bọn họ thật đáng ghét. Mình không biết nên làm gì bây giờ?”

“Vậy thì nói chuyện cho rõ ràng đi. Nhiều người như vậy, lẽ nào đạo diễn có thể xử oan cho cậu sao? Hơn nữa đạo cụ gì mà tới một vạn?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy chắc chắn bởi vì Trần Manh Manh là thực tập sinh nên bị bắt nạt.

Cô không biết đạo cụ gì trong đoàn làm phim mà đắt tới một vạn! Nếu như có, nhất định sẽ được giữ gìn rất cẩn thận, chứ làm gì vứt lung tung tùy tiện vậy được.

Chuyện này chứng tỏ là đang ức hiếp người mới Trần Manh Manh.

Bình luận

Truyện đang đọc