ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Liễu Đông cho Kỷ Hi Nguyệt xem túi nhựa dẻo trong tay: “Dì Tuyết kêu tôi đưa phần văn kiện này đến Bất Động Sản Kỷ Tinh, giao cho Tần Hạo, còn phải đích thân giao cho anh ta, không được để bất kỳ người nào nhìn thấy.”

“Cái gì!?” Kỷ Hi Nguyệt  đưa mắt nhìn túi văn kiện, tim cô bất chợt đập thình thịch loạn nhịp.

Sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, bởi vì cả hai người đều có cùng một suy nghĩ, thứ này rất có thể sẽ liên quan đến khoản tiền mười tám triệu của Bất Động Sản Kỷ Tinh, sổ tài khoản mà trước đây Trương Cầm làm mất có lẽ gần giống như sổ tài khoản này.

Vậy thì nguyên nhân của vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn có lẽ cũng liên quan đến phần sổ sách này.

“Để tôi xem thử!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay qua.

Liễu Đông bỗng nhiên rụt tay lại. Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt Liễu Đông lúc này rất khó coi, như muốn chực khóc.

“Liễu Đông!” Phía trước đột nhiên có người gọi Liễu Đông.

Mọi người đều xoay đầu qua nhìn. Là bố Liễu Tuyết Cường của Liễu Đông, vẻ mặt cũng rất sốt ruột.

“Dì Tuyết của con đang ở đâu? Thế nào rồi? Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Bố Liễu hỏi một mạch ba câu.

“Bố, dì Tuyết đang ở bên trong, không có gì nghiêm trọng. Dì ấy kêu con đi giao phần tài liệu quan trọng, bây giờ con đi đã, bố vào thăm dì ấy đi. Bố, bố nhớ khuyên dì Tuyết báo cảnh sát.” Liễu Đông lo lắng nói.

“Sao cơ? Bị chém mà còn chưa báo cảnh sát? Cô ấy bị ngốc rồi à? Để đó bố nói, con cứ đi giao tài liệu đi!” Bố Liễu cũng gật đầu chào Vương Nguyệt, sau đó lật đật chạy vào phòng cấp cứu của Đường Tuyết Mai.

Liễu Đông quay đầu bước đi, Kỷ Hi Nguyệt gấp gáp theo sau, Long Bân cũng đi theo.

“Liêu Đông, lẽ nào cậu không muốn biết sự thật?” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau nói với theo.

Liễu Đông lập tức nhìn cô: “Sự thật gì? Dì Tuyết tôi không hề liên quan đến chuyện đó, dì ấy chỉ là một người làm sổ sách. Chị Nguyệt, dì Tuyết tôi sẽ không phạm pháp.”

“Tôi biết, tôi đâu có nói Dì Tuyết cậu phạm pháp. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Tần Hạo muốn dì Tuyết cậu làm sổ sách gì thôi.” Kỷ Hi Nguyệt có thể hiểu được tâm trạng của Liễu Đông.

Suy cho cùng Đường Tuyết Mai cũng là cô của cậu, cho dù không phải ruột thịt nhưng cũng là người nhìn cậu trưởng thành, còn là một người cô rất yêu thương cậu.

Liễu Đông rất khó xử. Long Bân nói: “Muốn đi đâu, tôi đưa các cậu đi.” Sau đó anh ta bước tới mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ của mình.

“Chị Nguyệt, tôi rất sợ. Chị biết mà, tôi thật sự rất sợ.” Nội tâm của Liễu Đông rất căng thẳng và lo sợ.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức an ủi: “Tôi biết, nhưng Liễu Đông, chúng ta vẫn đang điều tra vụ án này. Bao nhiêu người vô tội bị thương, Trương Cầm thì suýt chút nữa mất mạng. Cậu còn nhớ dáng vẻ Trương Cầm lúc gặp tai nạn không? Nếu vụ tai nạn này thật sự là do người làm ra, chúng ta không phải nên trả lại sự công bằng cho chị Trương Cầm sao? Hơn nữa, nếu có người làm ra chuyện tang thiên hại lý, với tư cách là phóng viên, chúng ta phải nghiêm túc ở thế tương đối đưa tin và vạch trần những phần tử phạm pháp đó mới đúng chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt dùng tình cảm để cảm hóa, dùng lý lẽ để thuyết phục.

Liễu Đông nhìn ánh mắt cơ trí sau cặp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cậu cảm xúc lẫn lộn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải.

“Liễu Đông, với lại, nhiều khi chúng ta đoán sai cũng nên. Dì Tuyết cậu có lẽ chỉ làm sổ sách bình thường, hoặc có thể là dì ấy cũng không hay biết gì. Bây giờ chỉ có cậu biết, tôi biết, cậu hoàn toàn không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lên xe trước đã.”

Liễu Đông đành phải leo lên xe. Kỷ Hi  Nguyệt cố ý ngồi phía sau với cậu. Liễu Đông cân nhắc  một chút, sau đó liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi từ từ mở túi nhựa ra.

Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên căng thẳng, trong túi nhựa còn có một túi đựng tài liệu, nhưng Liễu Đông phát hiện miệng túi đã dán dính lại.

Bình luận

Truyện đang đọc