ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Người phụ nữ mới vào hơi gầy, cô ta cũng với tay nắm một chiếc ghế dài bên cạnh bước tới.

“Người phụ nữ thối tha, là cô tự mình đâm đầu vào. Giờ này mọi người đương nhiên là đi ăn cơm cả rồi. Nhưng riêng cô thì tối nay đừng mơ được ăn cơm. Không dập đầu xin lỗi chị tôi, cô đừng hòng bước ra khỏi toà nhà này!”

Nói rồi cầm chiếc ghế dài nện thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt mà không hề có sự kiêng dè.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run, người ở đây sao dã man thế không biết.

Ngay tức khắc cô dùng băng ghế đánh trả, sau đó đưa mắt nhìn tứ phía, có vẻ cửa ra vào là lối thoát thân duy nhất. Vì vậy cô nhất định phải trốn được ra ngoài. Chỉ sợ là ở đây kêu cứu cũng không ai nghe.

“Bao vây cô ta!” Người phụ nữ man rợ thở hổn hển nói, sau đó từ một phía khác bao vây Kỷ Hi  Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt càng đánh càng hăng, cô để ý người phụ nữ gầy nhỏ sức lực không bằng người phụ nữ man rợ, vì vậy cô lập tức dùng lực nện một phát, sau đó nhảy lên bồi thêm một cước.

Người phụ nữ gầy nhỏ bị đá trúng phần eo, đau đớn làm cô ta thét lên một tiếng.

“A Hồng, em không sao chứ?” Người đàn ông vội vã chạy đến dìu người phụ nữ đó lên.

“Anh nhìn cái gì. Còn không mau tóm cô ta lại!” A Hồng thở hổn hển nói.

Người đàn ông cau mày, sau đó vén tay áo bước tới.

“Tôi có thể kiện các cô. Đây gọi là phạm pháp đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ hai người nói.

“Phạm pháp? Cô có bằng chứng không? Trong đây đều là người của chúng tôi, chúng tôi sẽ không giết cô, nhưng mà một trận đòn là không thể thiếu.Nhiều nhất là cô tự làm mình bị thương thôi!” Người phụ nữ man rợ cười khẩy.

Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt. Không ngờ chuyện nhỏ lại thành chuyện lớn. Túi của cô vẫn còn  ở trog tủ, không có cách nào lấy di động ra, còn bị hai người bao vây, nên cô chỉ còn cách liều ăn nhiều.

“Bị đánh? Có bản lĩnh thì lên hết đi!” Kỷ Hi Nguyệt cũng không sợ nữa, cùng lắm là cô bị đánh, vừa hay cô lại có cơ hội thực chiến.

Người đàn ông khẽ nhướng mày, sau đó lao thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt, hai người chiến đấu với nhau.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại an tâm hơn một chút vì nhìn thấy chiêu thức của người đàn ông rất lộn xộn. Chủ cần không phải là con nhà võ, cô vẫn có sức để đánh trả.

Người phụ nữ man rợ cũng lao tới, Kỷ Hi Nguyệt nhanh nhẹn tránh khỏi, sau đó xoay người đến bên cạnh A Hồng.

Đột nhiên cô vận lực, giả bộ như xông về hướng người đàn ông nhưng thực chất là trở đầu chạy về phía cửa ra vào.

A Hồng kịp thời phản ứng. Kỷ Hi Nguyệt tung nắm đấm, A Hồng chỉ còn cách lùi lại.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức xông ra ngoài.

“Pằng!” là âm thanh của tiếng súng. Kỷ Hi Nguyệt từ từ lùi về sau, khuôn mặt bắt đầu tái nhợt. Không ngờ ở đây còn có súng ống. Cô cảm thấy bất ổn.

Tên đần Tiêu Ân, kiếm đâu ra cái tiệm massage hắc điếm này thế không biết, hại chết cô đây rồi.

“Haha, người phụ nữ thối tha, dám xấc xược à!” A Hồng từ phía sau đạp vào mông  Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt bị nhào về phía trước, sau đó hai tay giơ lên và lùi lại phía sau.

“Biết sợ rồi sao? Chị, chị muốn xử lý thế nào? Hay là đánh cho cô ta một trận xong vứt ra ngoài?” A Hồng quay người nói với người phụ nữ man  rợ.

Cũng chính lúc này Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ phản công. Cô dùng hay tay thít cổ A Hồng, kéo lùi về phía tủ.

Ánh mắt sắc bén, nói: “Các cô dám qua đây, tôi sẽ bẻ gãy cổ cô ta ngay lập tức!”

Vừa nói cô vừa kéo ngược A Hồng tới chiếc tủ đang đựng túi xách của cô.

Sắc mặt người đàn ông và người phụ nữ man rợ rất khó coi. Không ngờ người phụ nữ này lại biết bắt bí A Hồng, hơn nữa nhìn khuôn mặt của A Hồng từ đỏ chuyển sang tím là biết được mức độ phẫn nộ và sức lực của cô không hề nhỏ.

“Cô không sợ ông đây một phát bắn chết cô?!” Người đàn ông tức giận, “Mau thả A Hồng ra, chúng tôi sẽ thả cô!”

Bình luận

Truyện đang đọc