ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô nghĩ đi, Triệu gia đã trải qua bao nhiêu năm, không phải là từ thời phong kiến tới giờ sao? Nếu không thì làm gì còn cái gọi là hệ thống Triệu gia.”

“Bỏ đi, thím Lý, cháu bỏ cuộc rồi, cháu không làm được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ăn không nổi nữa, đứng dậy bỏ đi.

Thím Lý gấp gáp nói: “Tiểu thư, lẽ nào cô không muốn cứu cậu chủ sao?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, xoay đầu hỏi: “Cứu anh ấy?”

“Phải! Cậu chủ rất đáng thương. Nếu phải cưới một người phụ nữ  mình không yêu, cả đời cậu ấy còn gì là vui vẻ nữa?”, Thím Lý vội nói, “Điều kiện thứ ba có thể rất quá đáng, nhưng nếu cô đủ mạnh mẽ, đem lại lợi ích to lớn cho Triệu gia, tôi nghĩ điều kiện thứ có thể cân nhắc lại, đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Thím Lý nói tiếp: “Thật ra, trong lịch sử của Triệu gia cũng có rất nhiều người phụ nữ không đạt được điều kiện thứ ba. Bởi vì một người xuất thân từ gia thế như vậy, làm gì có chuyện sẽ ngoan ngoãn. Cho nên đã xuất hiện nhiều chỗ bất hợp lý, nhưng có lẽ đáng sợ nhất vẫn là chuyện của vị chủ nhân trước.”

Tim Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bị hẫng một nhịp: “Thím Lý, thím, ý thím là ông cụ Triệu, bố của anh Hàn sao?”

Thím Lý vốn dĩ không định nói, nhưng vì bà quá thích Kỷ Hi Nguyệt, cũng đã nhận ra phần tình cảm mà cậu chủ đối với Kỷ Hi Nguyệt. Với tư cách là một người nhìn Triệu Húc Hàn trưởng thành, ngồi lên vị trí chủ nhân và chịu bao nhiêu đau khổ, bà cảm thấy tình cảm mà bà dành cho Triệu Húc Hàn như là một người mẹ đang nhìn con trai mình lớn lên, vì vậy bà cũng hy vọng Triệu Húc Hàn có thể gặp được tình yêu chân chính.

Cho dù sau này Triệu Húc Hàn có trách cứ bà tại sao lại đi kể bí mật của Triệu gia cho Kỷ Hi Nguyệt, bà cũng không để bụng, vì bà không thể nhìn Kỷ Hi Nguyệt bỏ rơi cậu chủ đáng thương như vậy được.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, bỗng chốc cũng trở nên căng thẳng.

Thím Lý hình như hơi sợ, xoay đầu nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu thư, năm đó ông cụ cũng tuân theo gia quy cưới Thiết Hồng Nương làm chủ mẫu của Triệu gia. Thiết Hồng Nương hội tủ đủ hai điều kiện đầu tiên, biết đánh nhau đã không nói, gia thế còn rất đồ sộ, kết hợp với Triệu gia quả thực như hổ mọc thêm cánh.”

Kỷ Hi Nguyệt không chen ngang, nghe thím Lý tiếp lời: “Nhưng lúc đó ông cụ vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực, cũng chính là mẹ ruột của cậu chủ, Hạ Vịnh Hà.”

Kỷ Hi Nguyệt cố bình ổn con tim đang loạn nhịp, không biết tại sao cô lại rất căng thẳng.

“Ông cụ rất yêu thương cô Hạ, mà cô Hạ cũng rất xuất sắc, văn võ song toàn, nhưng lúc cô ấy quen biết ông cụ lại không hề biết ông cụ đã có vợ. Ông cụ lúc đấy khá bốc đồng, tham luyến chân tình, vội vàng dùng hộ chiếu nước ngoài cưới cô Hạ vào nhà, để cô Hạ có một danh phận chính thức, nhưng chuyện này ngược lại đã cho Thiết Hồng Nương một cái tát.”

“Vốn dĩ ông cụ và Thiết Hồng Nương chỉ coi nhau như khách, dù không có tình cảm nhưng họ vẫn có thể sống tiếp với nhau. Nhưng sau khi cô Hạ xuất hiện, Thiết Hồng Nương và ông cụ đã  trở mặt thành thù.”

“Sự tình bên trong thế nào tôi cũng không rõ. Nhưng đến năm cậu chủ được tám tuổi, cô Hạ đã hương tiêu ngọc tổn được người bên ngoài khiêng về. Ông cụ suýt chốc nữa phát điên, và đương nhiên người đáng thương nhất vẫn là cậu chủ.”

Thím Lý  lắc đầu, thở dài nói: “Thật sự rất đáng thương. Tiểu thư, nếu cô thật lòng thích cậu chủ, xin cô hãy giữ lấy cậu ấy. Thím Lý sợ cậu chủ cưới người mình không yêu, sẽ đau khổ cả một đời.”

Kỷ Hi  Nguyệt có chút run rẩy, sau đó nhìn chằm chằm thím Lý: “Thím Lý, mẹ của anh Hàn là do Thiết Hồng Nương giết?”

“Không, tôi không biết rốt cuộc là có chuyện gì, cũng không ai biết cô Hạ vì sao lại chết. Ông  cụ cũng đã phái rất nhiều người đi điều tra chân tướng, nhưng kết quả rất nhiều người đã bị bỏ mạng, bố của ông cụ cũng không cho phép điều tra chuyện này nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc