ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt sát lại gần cô ấy, cười nói: “Cậu không nghe lần trước Liễu Đông nói thích nhất mẫu người con gái như Vương Đình à? Vậy há chẳng phải mẫu người như cậu sao? Quan trọng là con người của Liễu Đông rất tốt. Có mình kiểm định giúp cậu rồi, cậu cứ an tâm mà thử.”

“Tiểu Nguyệt, cậu lại nói bậy bạ cái gì đấy. Mình, mình chưa muốn nghĩ tới chuyện đó.” Trần Manh Manh hờn mát, nhưng mặt mày đã đỏ lên.

“Ok, mình biết cậu chỉ muốn tập trung đóng phim. Nhưng thử làm bạn bè không được sao? Trước tiên cứ làm bạn để tìm hiểu thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.

“Cậu bớt chiếu cố mình đi. Bản thân không ăn được mới đẩy cho mình chứ gì.” Trần Manh Manh khinh thường cô.

“Mình không phải không muốn, là cậu ấy không phải guu của mình.” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ thanh cao.

Trần Manh Manh lập tức đả kích cô: “Mình biết rồi, cậu chỉ thích kiểu như Triệu Vân Sâm thôi đúng không?”

“Trần Manh Manh, muốn ăn đập phải không?  Cứ khơi lại vết sẹo của mình là thế nào!” Kỷ Hi Nguyệt đưa tay đánh cô ấy.

Hai người phụ nữ nhao nhao cãi nhau, Liễu Đông ở bên kia cũng đã mua xong tranh đường.

“Liễu Đông, cậu không ăn à?” Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi hỏi.

Liễu Đông khó xử nói: “Chị Nguyệt, tôi là đàn ông, không thích ăn mấy thứ này.”

“Ủa, vậy mà tôi cứ tưởng cậu là phụ nữ chứ. Hahaha, đi thôi đi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt đùa giỡn xong bật cười haha đi về phía trước.

Liễu Đông sửng sốt, khóe miệng khẽ run rẩy. Cậu đưa mắt nhìn Trần Manh Manh, đúng lúc Trần Manh Manh cũng đang nhìn cậu. Sau đó Trần Manh Manh cũng phá lên cười rồi đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt.

“Chị Nguyệt, chị quá đáng lắm rồi đấy!” Liễu Đông ở phía sau lên án.

Liễu Đông cảm thấy rất khó chịu, không ngờ Vương Nguyệt lại nhìn cậu bằng con mắt như thế. Thấy hôm nay cô ăn bận có chút mới mẻ, trên đường còn đang băn khoăn không biết có nên theo đuổi cô không nữa chứ.

Giờ thì tốt rồi, người ta chỉ coi cậu như cô bạn gái, không hề có tí cảm giác gì với cậu, thật là đau lòng.

Dầu gì cậu cũng đẹp trai cao ráo, trong trường đại học lại có biết bao nữ sinh theo đuổi.

Trong lòng Liễu Đông nhất thời có chút mất mát.

Ba người họ nhanh chóng tới địa điểm quay phim thời Đường. Ở đây thực sự rất lớn, đủ các loại cung điện theo phong cách kiến trúc thời Đường nằm xen kẽ với nhau. Ngay cả không đến đây đóng phim, mà bình thường chỉ đến tham quan du lịch thôi cũng cảm thấy vui tai vui mắt.

Trong Ngự Hoa Viên, hai đoàn phim nước sông không phạm nước giếng, phân chia khu vực rất rõ ràng, một đoàn ở phía tây, một đoàn ở phía đông.

Đoàn phim ‘Thái Tử Phi Cát Tường’ của Trần Manh Manh nằm bên hướng đông, còn hướng tây là đoàn phim ‘Vượt qua khóa tình’ của đài truyền hình Hương Thành.

Đoàn nào cũng đông diễn viên, nhân viên đoàn, biên tập, đạo diễn, vv..máy quay phim, bảng ánh sáng ở khắp mọi nơi.

Lúc này Lý Mai đang ngồi dưới tán dù, trợ lý đang trang điểm cho cô ta, bên cạnh đặt một đĩa hoa quả đã cắt sẵn.

Còn các diễn viên khác chỉ được ngồi trên ghế xếp nhỏ, ai nấy đều chăm chỉ đọc kịch bản.

Hôm nay không có phân cảnh của nam chính Lý Vệ, cho nên anh ấy không đến. Trong phân cảnh này, tất cả các phi tần, hoàng hậu và cung nữ đều đến ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên.

Lúc này đoàn phim ‘Vượt qua khóa tình’ bên phía tây cũng đang quay.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông vừa bước vào là đã nhìn thấy nữ chính Lâm San mặc một bộ cổ phục hoàng cung màu đỏ rực, lộng lẫy và quý phái, trang điểm cũng vô cùng sắc sảo. Cô ấy trong vai diễn hoàng hậu nương nương nhìn rất có thần thái và khí chất, vô cùng xinh đẹp.

Theo sau cô ấy có vài phi tần, trang phục đơn giản hơn một chút, xem ra đây cũng là một bộ phim đấu đá gay gắt của những người phụ nữ trong cung.

“Lâm San xinh thật ấy. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nhân vật hoàng hậu này rất thích hợp với cô ấy!” Bên  đây không biết ai đó đã nói một câu.

Thực tế, có rất nhiều người đồng tình với câu nói này, ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy Lâm San của lúc này khí chất ngời ngợi.

Đáng tiếc là cuối cùng bộ phim này bị nhà đầu tư đột ngột thoái vốn, thành ra bị cắt ngang xương, vì vậy mọi người không được nhìn thấy vai diễn này của Lâm San.

Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt nhận ra, Lâm San hoàn toàn không thua kém Lý Mai một chút nào.

“Ai nói đấy? Cô mù mắt à? Cái nét hồ ly tin rõ ràng thế mà lấy đâu ra khí chất? Chỗ nào giống nhất quốc chi hậu*?” Quả nhiên, Lý Mai nghe người khác khen ngợi Lâm San thì lập tức  sửng cồ lên.

(Nhất quốc chi hậu: vị hoàng hậu xinh đẹp giỏi giang được cả nước kính trọng.)

Bình luận

Truyện đang đọc