ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt vốn tưởng Triệu Húc Hàn sẽ phản đối, nhưng không ngờ anh lại đồng ý. Bỗng nhiên cô có cảm giác tri kỷ, bởi vì người đàn ông này rất hiểu cô.

Nếu cô không bắt được tên hung thủ này thì chắc chắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Cho nên anh thật sự rất hiểu cô.

“Em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu. Ban ngày có Long Bân đi theo em, tối em về nhà, nên anh Hàn cứ yên tâm nhé. Với lại, em chỉ cung cấp những manh mối trong khả năng có thể, sẽ không tham gia vào hành động, anh yên tâm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn vươn tay sờ đầu cô, “Huấn luyện xong thì phát thông cáo báo chí đi. Tháng này e là một mình em bao trọn hot search tin tức xã hội rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Kiểu hot search này em thà rằng không cần.”

“Nhớ, không được tự trách, đây không phải là lỗi của em.” Lông mày của Triệu Húc Hàn xoắn lại. Người phụ nữ này tại sao lại tốt bụng như vậy? Nhưng lòng tốt thường là điểm yếu của một người.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhưng mới tập được nửa buổi thì thím Lý chạy lên nói điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông nãy giờ, vì vậy cô cầm lên xem.

Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy Trương Cường là đã biết có chuyện xảy ra.

“Đội trưởng Trương, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ qua đồn cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời Trương Cường.

Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của cô rất nghiêm trọng, trong lòng tự nhiên cũng có chút áp lực theo, nhưng anh biết đây thực sự là một trải nghiệm khiến cô trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Nửa giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Long Bân đứng ở đó đợi cô.

“Anh biết rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Long Bân.

Sắc mặt của Long Bân  cũng rất khó coi: “Biết rồi. Vương Nguyệt. Trực giác của cô quá dọa người, vậy mà lại đúng toàn bộ. Tôi thấy cô có thể làm chuyên gia hồ sơ tội phạm được đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, lắc đầu: “Tôi chỉ đoán mò thôi. Không dựa vào bất kỳ căn cứ nào. Biết đâu lần này trúng, nhưng lần sau tạch thì sao. Tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tóm được hung thủ, nếu không sẽ có vụ án thứ ba xảy ra.”

Chiếc xe thể thao màu đỏ lao nhanh đến đồn cảnh sát. Bầu không khí trong đồn cảnh sát hôm nay rất nặng nề, trên mặt nhân viên cảnh sát nào cũng đầy vẻ thương tâm, căm giận và lo lắng.

Hai vụ cưỡng giết xảy ra liên tiếp trong hai buổi sáng sớm, tính chất tồi tệ không thể diễn tả bằng lời. Áp lực của đồn cảnh sát không cần nghĩ cũng biết được.

“Đến hiện trường xem đi.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đến là đã nói với Trương Cường.

Triệu Hồng Cương nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đến là hai mắt bỗng sáng lên, lập tức đi them nói: “Cô Vương Nguyệt, cô thật khiến người khác kinh ngạc. Vụ án thứ hai này thực sự đã bị cô đoán trúng! Tôi cần phải thỉnh giáo cô nhiều.”

“Giáo sư Triệu khách khí rồi. Tôi chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, không phải lần nào cũng đoán trúng được.”  Kỷ Hi Nguyệt không thể chia sẻ kinh nghiệm gì, vì tất cả điều dựa vào trí nhớ kiếp trước của cô.

Mọi người vừa đi vừa nói. Sắc mặt của Trương Cường rất khó coi. Bởi vì anh ta biết lần này thật sự là một sai lầm to lớn. Manh mối mà Vương Nguyệt cung cấp đã thu hẹp phạm vi lại rất nhỏ rất nhỏ, nhưng kết quả vẫn bị hung thủ chạy khỏi tầm mắt.

Quá trình điều tra tại hiện trường cho thấy hung thủ đã ở trong phòng hơn một giờ, xử lý vô cùng sạch sẽ, như trong vụ án đầu tiên, hắn không để lại bất kỳ manh mối nào.

Tên hung thủ này quả nhiên là một tội phạm chuyên nghiệp, đem cảnh sát bọn họ xoay mòng mòng. Thân làm đội trưởng như anh ta làm sao báo cáo với cấp trên đây?

Vụ án thứ hai xảy ra tại một trong ba cửa hàng chân giò hun khói Kim Hoa đã xác định, nhưng các camera xung quanh cửa hàng đã bị phá hủy, một trong những camera rõ ràng nhất đã bị dính kẹo cao su.

Kiểm tra lại băng ghi hình thì chỉ thấy một bóng người đội mũ đứng dưới camera, sau đó vươn tay dùng kẹo cao su bịt camera lại, phía sau thì không nhìn thấy gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc