ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

3 giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn cùng với Thiết Quý Hoành từng người trở về phòng nghỉ ngơi sau khi bàn bạc xong một số chuyện. Chỉ là do thay đổi chỗ ngủ, tuy rằng bố trí rất ấm áp sạch sẽ, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn không ngủ được.

Cho nên không đến nửa tiếng, Kỷ Hi Nguyệt đã gõ cửa phòng Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn mở cửa, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì hơi ngạc nhiên, nói: “Sao vậy? Em không ngủ được à?”

“Vâng, muốn ngủ cùng anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đi vào trong phòng.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi giật giật, những lời này nghe qua thì vô cùng ấm áp, rất mơ hồ, rất mê hoặc, nhưng trên thực tế đối với anh chính là cực hình.

Bởi vì anh sẽ chết vì ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, thân thể cô không chấp nhận anh, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng tra tấn. Những lời này nói ra sẽ không có ai tin, trên đời này vậy mà còn có bệnh tâm lý kỳ lạ như vậy.

Triệu Húc Hàn tỏ vẻ đau khổ trong lòng, chỉ là đây là anh tự làm tự chịu. Ai kêu lúc trước, vào đêm hôm đó anh tàn nhẫn thương tổn cô như vậy, cho nên đây là ông trời trừng phạt anh.

Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp lên giường, kéo chăn rồi chui vào, vẫy tay với Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, mau đi ngủ.”

Triệu Húc Anh Hàn nhíu mày nhìn cô, người phụ nữ này nhất định phải hành hạ anh như vậy?

“Ha ha, đừng sợ, em không chạm vào anh là được, đi ngủ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười với anh, cô cũng cảm thấy bản thân thật xấu xa, nhưng cô không muốn ngủ một mình.

Triệu Húc Anh Hàn nhướng mày, cô có thể không chạm vào anh, nhưng anh lại sợ chính anh không kìm được.

“Anh Hàn, nơi này chính là nhà của anh Thiết. Nếu em và anh ngủ cùng nhau, anh ta sẽ biết quan hệ của chúng ta rất thân mật, anh ta sẽ không thích em nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Quả nhiên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn lại đen, sau đó lên giường ngủ nói: “Nếu em đã biết anh ta thích em, sao em còn tốt với anh ta như vậy?”

“Em đâu có, em chỉ coi anh ta là anh trai, rốt cuộc anh ta cũng vì em mà bị thương. Anh yên tâm đi, em không có tình cảm nam nữ với anh ta, cho nên mãi mãi không thể, nhưng anh ta thật sự là một người bạn tốt mà, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nhìn Triệu Húc Hàn.

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn vẫn khó chịu, nói: “Cho dù có phải bạn bè hay không thì em cố gắng ít tiếp xúc với anh ta là được.”

“Được được được, đồ hay ghen, đều nghe anh là được. Vậy giờ ngủ đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha.

“Em vẫn còn ngủ được hả? Em mới tỉnh lại không lâu.” Triệu Húc Hàn tức giận nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, trả lời: “Nhưng hiện giờ em lại muốn ngủ, cũng không chuyện gì làm, chỉ có thể ngủ.”

Triệu Húc Hàn nghe thế thật sự quá buồn bực, một nam một nữ ở trên giường mà lại không có chuyện gì làm, thật khiến lòng người chua xót.

“Không thì lại đi trị bệnh tâm lý?” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với anh.

Triệu Húc Hàn lập tức xoay người đưa lưng về phía Kỷ Hi Nguyệt nói: “Ngủ!” Anh không muốn lại phải tắm nước lạnh.

“Ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ cười ha ha, cảm thấy chính mình thật sự là quá độc ác, nhưng thật ra trong lòng cô cũng hơi tiếc nuối, rốt cuộc cô thích người đàn ông này, không được chạm vào thật đúng là kinh khủng.

Thân thể Triệu Húc Hàn âm lãnh, hận không thể đánh người phụ nữ xấu xa này một trận, sao có thể hành hạ anh như vậy? Anh cũng chỉ làm sai một lần, ông trời nỡ lòng nào tàn nhẫn như thế.

“Anh Hàn, em cảm thấy khí công của em thật sự không giống mọi người!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nói chuyện nghiêm túc.

Triệu Húc Hàn vẫn giận cô như cũ, nhưng hỏi: “Khác thế nào?”

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Bởi vì em cảm thấy em rất mạnh, nhưng rõ ràng em mới học không lâu, sao lại mạnh được như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc