ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trong lòng Triệu Húc Hàn lập tức có loại cảm giác bị ghét bỏ. Kỷ Hi Nguyệt vậy mà không giúp đỡ anh, đây là cảm thông với Thiết Quý Hoành, sao số anh lại khổ như vậy cơ chứ.

“Thiết Quý Hoành, 24 tiếng đã sắp qua rồi, anh đừng mong đổi ý. Xảy ra chuyện là trách nhiệm của anh, đừng đổ lên đầu Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn tức giận trừng Thiết Quý Hoành.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Anh Hàn, anh đừng nóng giận. Anh Thiết không có ý đó, anh ấy chỉ nói đùa thôi, bị thương như vầy mà còn đi đâu!”

Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt liếc Triệu Húc Hàn một cái. Người đàn ông này ngốc rồi hả? Sao cô có thể đi du lịch với Thiết Quý Hoành được nữa?

Thiết Quý Hoành cười nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thật sự càng nhìn càng thích, nhưng mà anh ta cũng biết Triệu Húc Hàn quan tâm Kỷ Hi Nguyệt nhiều như thế nào, không dám kích thích Triệu Húc Hàn nữa.

“Hôm nay trở về đi, tới bên kia mới có thể làm việc.” Thiết Quý Hoành suy nghĩ một chút sau đó nói.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Anh Thiết, hôm nay đã về hả? Sao tay anh có thể chịu được? Truyền nước biển thêm mấy ngày nữa đi!”

Thiết Quý Hoành lắc đầu nói: “Đến bên kia cũng có thể truyền nước biển. Hơn nữa anh thật sự cảm thấy không ảnh hưởng lắm, nếu chúng ta không nỗ lực hơn thì có lẽ bọn họ sẽ ra tay trước.” Nói xong nhìn Triệu Húc Hàn.

“Được, tôi sẽ đi giải thích, anh truyền xong bình nước này rồi đi!” Triệu Húc Hàn đứng dậy, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, để tránh nhìn thấy hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt áy náy với Thiết Quý Hoành, anh sẽ chết đuối trong cơn ghen của mình mất.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: “Anh Thiết, tuy rằng anh có thể tự mình chữa trị, nhưng rốt cuộc vết thương nghiêm trọng như vậy, anh đừng cố ép bản thân. Nếu không cánh tay không tốt được thì sẽ ảnh hưởng đến cả đời.”

Thiết Quý Hoành nhìn cô cười nói: “Nếu là không tốt lên thì có phải em sẽ tự trách cả đời không? Có thể chăm sóc anh cả đời không?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lập tức tức giận nói: “Sẽ không! Đây là do anh tự chuốc lấy, không dưỡng thương thật tốt thì sao có thể trách em. Em sẽ phải về nước sớm.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thiết Quý Hoành lập tức buồn bã, nói: “Sớm là bao giờ?”

“Ba ngày sau, cho nên ba ngày này em còn có thể chăm sóc anh, ba ngày sau anh phải tự chăm sóc bản thân. Lần sau gặp lại, hy vọng cánh tay anh đã khôi phục như lúc ban đầu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Tâm trạng Thiết Quý Hoành tụt xuống, thật sự rất luyến tiếc Kỷ Hi Nguyệt, nhưng chuyện này không có cách nào khác.

“Tiểu Nguyệt, nếu anh đi Cảng Thành thăm em, có lẽ em sẽ không chào đón đúng không?” Thiết Quý Hoành hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu nói: “Đương nhiên sẽ không. Anh là anh Thiết của em, là bạn bè của em, đương nhiên em sẽ hoan nghênh.”

Thiết Quý Hoành lập tức vui vẻ nói: “Vậy được, chờ anh khỏe lại, anh lập tức đi Cảng Thành thăm em. Đến lúc đó em đừng giả vờ không quen biết anh là được.”

“Sao có thể thế chứ? Em là loại người này à? Chỉ cần anh Thiết đừng kích thích anh Hàn thì tốt rồi, chúng ta có thể làm bạn bè tốt.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, cô nói đủ rõ ràng rồi nhỉ?

Ánh mắt Thiết Quý Hoành hơi ảm đạm, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.

Triệu Húc Hàn đi ra ngoài trở về, trong tay cầm một túi đồ đưa cho Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, đây là quần áo mới, em đi rửa mặt chải đầu trước rồi thay đồ đi.”

Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa quên trên người cô vẫn mặc bộ quần áo màu vàng này, chỉ là bên ngoài khoác thêm quần áo Mỹ Á mang tới mà thôi. Giờ phải trở về, tất nhiên cô phải thay.

Mỹ Á từ phía sau vội vàng tiến vào, trong tay cũng là túi lớn túi nhỏ. Kỷ Hi Nguyệt nhìn qua, vậy mà là đồ lúc trước cô mua.

Lúc trước đồ đạc trong tay Thiết Quý Hoành và cô đều rơi xuống ở sơn động, xem ra là Mỹ Á tìm lại.

“Kỷ tiểu thư, đây là đồ cô mua, nhưng mà có mấy cái hỏng rồi, tôi bỏ đi, mấy cái còn lại đều tốt. Đúng rồi, bức tranh sơn dầu này vẫn còn tốt.” Mỹ Á lấy ra bức tranh sơn dầu hoa lan kia ra.

Bình luận

Truyện đang đọc