ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Anh Béo rất xúc động, nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt cảm kích. Liễu Đông liền cười nói: “Anh Béo, hoan nghênh anh gia nhập vào nhóm chúng tôi.”

Anh Béo lập tức gật đầu. Cố Du Du nói leo theo: “Tiểu Nguyệt, bây giờ cô thật sự rất lợi hại đấy. Nhớ ăn được thịt rồi thì cho chúng tôi uống chút canh nhé.”

Liễu Đông vừa định mở miệng thì giọng nói của Lộc Hùng vang lên từ loa phát thanh, gọi mọi người đến phòng họp để  mở cuộc họp.

Mọi người lao nhao kéo đến phòng họp. Lộc Hùng ngồi ở vị trí chủ tọa với vẻ mặt trịnh trọng, nhìn từng người từng người một tiến vào.

“Sếp, xảy ra chuyện gì vậy?” Anh Hâm cười híp mắt hỏi.

Lộc Hùng không khách khí nói: “Mấy người không nhìn thấy hôm nay công ty có gì khác thường sao?”

“Sếp, không phải có liên quan đến nhóm người tham quan đó chứ?” Trần Thanh tỏ ra khôn ngoan.

Mọi người lần lượt ngồi xuống. Kỷ Hi Nguyệt bây giờ mới biết, thì ra bộ phận tin tức có hơn hai mươi người, chỉ là có nhiều người rất ít khi nói chuyện, tương đối khép kín, nên cô chưa từng tiếp xúc.

Cô quét mắt một lượt, đột nhiên bắt gặp một ánh mắt không mấy thiện cảm, cô khẽ nhíu mày.

Ánh mắt đó đến từ một cô gái tên là Chu Lê. Cô ta cũng là thực tập sinh như cô, vẻ ngoài trông cũng khá xinh xắn, công việc của cô ta là giúp các vị tiền bối chỉnh sửa nội dung tin tức, và không hề có liên quan gì đến cô.

Kỷ Hi Nguyệt không biết vì sao cô ta lại thiếu thiện cảm với cô như vậy?

Sau khi mọi người tập tung đông đủ, Lộc Hùng quét mắt một vòng rồi nói: “Tôi nghĩ là mọi người cũng đã nhìn thấy được tình hình đặc biệt của ngày hôm nay. Chúng ta sẽ sớm có sếp mới tiếp quản toàn bộ đài truyền hình, và những người mới đến chính là cấp dưới của sếp mới.”

“Thật sự đổi sếp sao! Vậy chúng ta sẽ bị sa thải à!”

“Trời ạ! Sao lại đổi sếp.”

“Vậy, vậy đài truyền hình Hương Thành cũng đổi chủ luôn sao?” Cuộc thảo luận bắt đầu mở ra.

Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt dưới cặp kính gọng đen nheo lại, kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện này. Nhưng sau đó cô không làm phóng viên nữa nên cũng không biết rõ thực hư thế nào.

Lộc Hùng nhìn một đám người nháo nhào như ong vỡ tổ thì đau hết cả đầu, anh ta lớn tiếng nói: “Ầm ĩ cái gì vậy. Tôi còn chưa nói xong mà!”

Mọi người thấy sếp bốc hỏa thì lập tức ngậm miệng.

“Bất kể là sếp cũ hay sếp mới thì tạm thời vẫn không thuyên chuyển nhân viên, nhưng sau này thế nào thì tôi không biết. Cấp trên đã chuyển công văn xuống, sau này bộ phận tin tức của chúng ta sẽ triển khai quy định đào thải. Bộ phận tin tức chia thành năm nhóm nhỏ để chạy tin ở hiện trường, bây giờ sẽ lấy một quý làm tiêu chuẩn đánh giá.”

Lộc Hùng còn chưa nói xong mà toàn bộ những người ở dưới đã tái mặt, ngoại trừ Kỷ Hi Nguyệt rất yên tĩnh. Sóng to gió lớn cô cũng đã trải qua, chuyện này thực sự không phải là vấn đề. Nếu nơi này không thể ở lại thì còn có nơi khác.

“Tiêu chuẩn thấp nhất mà cấp trên đưa ra là, trong một quý mỗi nhóm phải kiếm được một tin tức lớn. Chỉ cần hoàn thành tiền đề này, tạm thời sẽ được cứu vãn khỏi số phận bị sa thải. Nếu mọi người  đều không có tin tức lớn, vậy thì sẽ có một nhóm bị loại bỏ. Còn nếu mọi người đều hoàn thành được  tiền đề này, tôi sẽ xếp hạng theo số lượng và quy mô lớn nhỏ của tin tức. Nói cho mọi người biết, vị trí thứ nhất trong phòng ban sẽ có tiền thưởng là một vạn tệ, cộng thêm một vé nghĩ ngơi hưởng thụ một ngày ở câu lạc bộ Thiên Trì sang trọng nhất Cảng Thành.”

“Ôi mẹ ơi.” Mọi người nhất thời bị phần thưởng làm cho choáng váng, “Một vạn tiền thưởng! Câu lạc bộ Thiên Trì!”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, cô thật sự không quan tâm đến chuyện này, ai bảo ông bố của cô giàu có, câu lạc bộ Thiên Trì là nơi cô đã từng theo đuổi Triệu Vân Sâm vô số lần.

“Còn một phần thưởng đặc biệt nữa, đó là nếu nội trong một tháng mà hoàn thành được ba tin tức lớn, sẽ được thưởng luôn một vạn tệ.” Lộc Hùng nói.

“Wow!” Mắt mọi người rực sáng như sao.

Bình luận

Truyện đang đọc