ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trang Thiên xem qua một chút rồi lắc đầu nói: “Không có ghi chép, nhưng cấp trên nói là trong thành phố bọn họ còn một căn nhà, nên có lẽ sẽ không qua đó sống đâu!”

Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân hỏi thêm vài vấn đề, sau đó cảm ơn rồi rời khỏi Cục Công an.

“Chúng ta qua căn nhà đó xem thử không?” Sau khi lên xe, Long Bân hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Hy vọng là người thuê nhà hai năm trước vẫn còn sống ở đó, để có thể hiểu rõ một chút về sự tình.”

“Vương Nguyệt, cô cảm thấy vụ nổ này có điều gì phi lý không?”

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng những việc có liên quan đến Tần Hạo thì tốt nhất nên điều tra kỹ càng. Tên này tuyệt đối không phải là người tốt.”

“Cô chắc chắn vậy sao?” Long Bân khá buồn cười, “Có phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ không?”

“Cho là vậy đi, với lại trực giác của tôi cũng rất chuẩn.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai cười nói.

Long Bân khẽ gật gù: “Vừa nãy tôi kịp nhìn thấy trong mấy bức ảnh bị rơi xuống đất, hai thi thể nằm song song nhau. Một người sắp bị lửa thiêu cháy, lẽ nào còn có thể nằm ngay ngắn vậy sao?”

“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh.

“Nhưng cũng khó nói lắm. Có thể vừa phát nổ là hai người đã tử vong, sau đó bị thêu chết. Có khả  năng là như vậy.” Long Bân khẽ nhún vai.

“Chẳng lẽ họ không khám nghiệm tử thi sao? Không, tôi phải vào hỏi thử mới đuọc!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì lật đật chạy ngược vào trong.

Trang Thiên vừa mới cất xong hồ sơ  thì  thấy Kỷ Hi Nguyệt quay lại. Cô ta có chút đau đầu: “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Tôi muốn hỏi một chút, hai cái xác đó bác sĩ pháp y chứng thực là chết do nổ hay bị thiêu?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Trang Thiên, vừa nói vừa thở dốc.

Trang Thiên thoáng giật mình: “Hình như không có viết trong đây, chắc có lẽ không có. Vụ án này được kết án rất nhanh. Thân nhân của người chết là em trai của người đàn ông thuê nhà không đồng ý giải phẫu, nhưng bên nhà họ Tần đã bồi thường cho đối phương năm mươi vạn.”

“Cái gì? Bồi thường  tiền?” Kỷ Hi Nguyệt lại nhận được một thông tin mới.

Trang Thiên gật đầu: “Căn nhà đó và bình gas đều là vật dụng của nhà Tần Hạo, xảy ra sự cố đương nhiên phải bồi thường rồi, nếu không sẽ bị ngồi tù.”

Kỷ Hi nguyệt sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, khẽ gật đầu. Cô xin nick WeChat của Trang Thiên, sau đó cảm ơn rồi rời khỏi.

Trang Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng có chút bất ổn. Dù sao cô ấy cũng đang rãnh rỗi, vì vậy lại lấy hồ sợ vụ án ra xem lại tỉ mỉ.

Kỷ Hi Nguyệt trở lại trên xe kể cho Long Bân nghe, Long Bân cũng rất ngạc nhiên: “Cho nên, Tần Hạo vì không muốn ngồi tù nên đã bồi thường tiền. Năm mươi vạn cũng không phải là con số nhỏ đâu, đặc biệt là đối với Tần Hạo hai năm về trước.”

“Bây giờ tôi có chút bấn loạn. Nếu kể đến hai năm trước thì lúc đó Tần Hạo vẫn chưa làm phó tổng giám đốc của Bất Động Sản Kỷ Tinh, anh ta lấy đâu ra tiền để bồi thường? Nhà và xe của anh ta cũng được mua trong hai năm này, anh ta còn giúp em trai mình chỉnh hỉnh, vay nặng lãi cũng không nhiều, vậy thì anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Có thể bố của anh ta có tiền thì sao?” Long Bân nói.

“Phải điều tra mới biết được! Trước tiên cứ qua nhà cũ xem trước đã.” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt có chút hỗn loạn, hình như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại không hình dung ra được.

Long Bân đồng ý, sau đó chạy ra ngoại ô, rất nhanh đã tìm được căn nhà cũ của Tần Hạo.

Thực ra căn nhà của anh ta cũng không nằm biệt lập, hai bên còn có nhà cũ của người khác.

Nơi này tên là Râu Loan, cách nội thành không xa lắm, là vùng ngoại ô trồng rau sạch, trong thôn có một con sông uốn lượn cong cong, nhìn như chòm râu của cụ già, vì vậy mới có tên là Râu Loan.

Bình luận

Truyện đang đọc