ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Mắt thấy cây lau nhà đang quất tới, cô lập tức nín thở, chuẩn bị xông lên! Nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, sau đó là một cú đá trên không, cây lau nhà lập tức bị đá bay, tiếp theo đó là một cú đá xoay người.

Đầu của tên hung thủ bị đá trúng rất mạnh, sau khi cả người choáng váng, bất chợt ngã nhào sang bên cạnh.

Tất cả mọi người đều giương mắt đờ đẫn, người ra tay là Triệu Húc Hàn, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, tên hung thủ đã bị đánh đến phun ra máu tươi, nằm trên đất mơ màng lắc lắc đầu, trong chốc lát hình như vẫn chưa lấy lại phản ứng.

Mà chiếc mũ của Triệu Húc Hàn không hề xê dịch. Anh đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, đưa tay kéo cánh tay của cô: “Đi thôi, bẩn!”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát hiện mái tóc dài của mình đã bị xổ ra, cặp mắt kính cũng rớt mất, chỉ có thể ngẩng đầu cười khan với hai người đội trưởng Trương và đồn trưởng Lý còn đang khiếp sợ.

“Đồn trưởng Lý,  hôm nay cảnh sát đã bắt được hung thủ ở phòng vệ sinh của bệnh viện, vụ án tới đây kết thúc! Hiểu chưa?”Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh rồi đột nhiên xoay người lại nói.

Đồn trương Lý vẫn chưa hoàn hồn, đội trưởng Trương khẽ đẩy tay ông ta. Lúc này ông ta mới phản ứng lại: “Vâng, vâng, vâng. Triệu chủ nhân và cô Vương Nguyệt đi thong thả.”

Tiêu Ân không rời đi ngay, đợi Triệu Húc Hàn đưa Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài xong, anh ta xoay người, nói: “Vương Nguyệt là bút danh. Cô ấy tên thật là Kỷ Hi Nguyệt, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải và là người phụ nữ của cậu chủ, nhưng mong là các anh đừng để lọt ra ngoài một chữ.”

“Hiểu, hiểu!” Đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương kinh hãi, sau đó lập tức gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Ân rời khỏi.

Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn lạnh mặt, cười giả lả nói: “Anh Hàn, em, em không bị thương.”

Triệu Húc Hàn hờ hững liếc cô một cái: “Mấy cái đấm đó không đâu sao?”

“Khụ khụ, không sao, không đau không đau. Bình thường huấn luyện cũng mạnh cỡ đó à. Nhưng mà anh Hàn, cũng may là đêm nay chúng ta đến đây, nếu không Lý Lộ Lộ chắc chắn sẽ bị giết.”

Kỷ Hi Nguyệt nói, “Tên hung thủ này rất thông minh, nghĩ rằng Lý Lộ Lộ tạm thời an toàn, vì vậy nhân cơ hội này để giết Lý Lộ Lộ một lần nữa, may mà chạm mặt em.”

Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói: “Tiểu thư, cũng may cô đã luyện tập được kha khá! Nếu không đêm nay cô đã gặp nguy hiểm.”

“Haha, thì đó thì đó. Đều nhờ anh Hàn chỉ dạy tốt. Nhưng mà anh Hàn, anh lợi hại thật đấy, nháy mắt đã hạ được tên hung thủ.”

Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vừa hâm mộ vừa ghen tị. Thực tế là cô vô cùng sùng bái, rất muốn có được thân thủ giỏi như vậy.

“Cho nên em cần phải học thêm.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức bị đả kích. Muốn học tới trình độ như anh thì không biết đến năm nào tháng nào, nhiều khi cả đời này cũng không có khả năng.

“Vụ án cưỡng giết đã kết thúc, tiểu thư, cô không đưa tin sao?” Tiêu Ân nhắc nhở.

“Ấy chết, quên mất. Để tôi gọi điện cho đội trưởng Trương!” Kỷ Hi Nguyệt vội nói, “Nhờ anh ta cho tôi mấy tấm ảnh.”

Nói xong thì bắt đầu gọi cho đội trưởng Trương xin ít thông tin.

Trương Cường và hai nhân viên cảnh sát áp giải hung thủ về đồn cảnh sát. Đồn trưởng Lý rất vui mừng, vụ án cưỡng giết coi như đã kể thúc, ông ta lập tức quay về văn phòng để báo cáo lại tổng cục.

Sau khi Trương Cường và đồn trưởng Lý nhìn Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân rời đi, cả hai xoay lại nhìn tên hung thủ vẫn còn đang choáng váng, chưa hoàn hồn trở lại.

“Đồn trưởng Lý, thân thủ của Triệu chủ nhân lợi hại vậy sao?” Trương Cường kinh hãi, có quá nhiều lời đồn về tập đoàn Triệu thị, trước đây anh ta không tin cho lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy hai cú đá của Triệu Húc Hàn thì đã có chút tin tưởng.

“Nghe nói chủ nhân của Triệu gia có thể một đánh mười, chút thế này dĩ nhiên có là gì. Nhưng mà Trương Cường, Vương Nguyệt thì ra là Kỷ Hi Nguyệt, chuyện này cậu không biết sao?” Đồn trưởng Lý hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc