ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Tạm thời tôi chưa muốn đi. Luật sư Tiêu, anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật, anh ta gật đầu rồi ra về, Trưởng đồn Lý cũng khom lưng cúi chào rồi ra ngoài theo.

Trương Cường cũng vội vã ra ngoài. Bên ngoài lúc này các phương tiện truyền thông cũng đã đến, mọi người đang chờ cảnh sát đưa ra báo cáo liên quan, đương nhiên nếu có thể bắt được hung thủ, đăng lên càng sớm thì giá trị tin tức cũng càng cao.

Tiêu Ân trở về chiếc xe sang trọng đang đậu cách đó không xa, báo cáo lại tình hình với Triệu Húc Hàn.

“Về đi.” Triệu Húc Hàn không nói nhiều, ra lệnh về thẳng khu dân cư Phong Nhã.

“Cậu chủ, sao Kỷ tiểu thư lại bắt được tin tức này, hơn nữa còn nhận định tên đó là hung thủ ngay từ lần gặp đầu tiên? Thực sự có chút liều lĩnh.” Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói.

Triệu Húc Hàn dựa vào ghế sau, nhắm mắt nói: “Cô ấy đã không còn là cô ấy của trước đây, huống hồ từ lúc làm công việc phóng viên này cô ấy vẫn luôn liều lĩnh. Làm như vậy chắc chắn là có lí do của cô ấy.”

“Cậu chủ, anh cảm thấy tên đó giống hung thủ không?”

“Không có gì bất ngờ thì có lẽ là hung thủ.”

Tiêu Ân rướn môi, không hiểu tại sao cậu chủ lại tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt đến vậy.

Trương Cường chạy theo hỏi Trưởng đồn Lý.

“Trương Cường, cậu cẩn thận một chút. Vị luật sư này là là do chủ tịch của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị cử đến đấy.” Trong lòng Trưởng đồn Lý vẫn còn khiếp sợ.

Trương Cường biến sắc: “Triệu Húc Hàn? Sao có thể vậy được?”

“Đây là sự thật, Triệu Húc Hàn đang ở trên chiếc xe đó.” Trưởng đồn Lý chỉ ngón tay về chiếc xe hơi sang trọng đen nhẵn nhưng vô cùng nổi bật ở đằng xa.

“Vương Nguyệt sao lại có quan hệ với Triệu Húc Hàn chứ?” Trương Cường trong lòng run sợ, khi không lại đi đắc tội, chưa kể bị sa thải trong phút chốc, mà bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Suy cho cùng thì một số lời đồn đại cũng rất đáng sợ.

“Sao tôi biết được. Vì vậy cậu đừng thắc mắc cô gái đó có phải là suy đoán hay không nữa, dù sao có chuyện gì xảy ra đã có tập đoàn Triệu Thị chịu trách nhiệm rồi, chúng ta chỉ cần phá án càng sớm càng tốt là được. Phải rồi, cô gái kia chắc chắn tên đó là hung thủ như vậy thì cậu mau chóng bắt người về đi.” Trưởng đồn Lý nói.

Trương Cường đáp: “Từ lúc xảy ra chuyện đã đi tìm rồi.” Vừa mới nói xong thì có cuộc gọi đến, anh ta nhìn trưởng đồn Lý nói, “Là Tôn Hào.”

Nói xong lập tức bắt máy: “Thế nào rồi? Đã bắt được tên đó chưa?”

“Đội trưởng, chưa bắt được, hình như anh ta biết chúng ta muốn tóm anh ta nên đã trốn thoát từ cửa sổ sau rồi. Dưới giường trong nhà của anh ta còn tìm được một cái cưa dính máu, có lẽ là hung khí!”

“Cái gì! Quả nhiên là hung thủ. Nhanh, truy bắt toàn thành phố!” Trương Cường vội vàng ra chỉ thị, sau đó cúp điện thoại rồi nói với trưởng đồn Lý, “Suy đoán của Vương Nguyệt đã chính xác!”

“Như vậy thì quá tốt. Mọi người đều không sao. Cậu đi giải quyết nhanh lên, để chạy thoát là đồn cảnh sát của chúng ta mất thành tích đấy.” Trưởng đồn Lý lập tức phân phó.

Trương Cường nhận chỉ thị rồi đi, nhưng trong lòng anh ta đã có một loại cảm giác không nói nên lời với Vương Nguyệt. Trực giác của cô gái này đúng là quá đáng sợ.

Trời ngả về tối, khi toàn thành phố vẫn đang truy bắt tên hung thủ, Kỷ Hi Nguyệt đã về đến khu dân cư Phong Nhã.

Trong lúc ăn cơm tối, Triệu Húc Hàn nói: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, tốt nhất em đừng ra ngoài.”

“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.

“Nếu tôi là hung thủ tôi sẽ rất hận em. Nguyên do là em đã chụp ảnh của anh ta gửi ra ngoài. Hơn nữa em còn là người chụp được anh ta đầu tiên, đối với anh ta mà nói thì đó là xui xẻo, không hận em thì hận ai?” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ biến sắc, vuốt ngực nói: “Chắc là phải tóm được chứ,  nếu không cảnh sát vô dụng quá rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc