ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Những thứ này sẽ không lộ ra ngoài chứ?” Kỷ Hi Nguyệt rất áp lực.

Ngô Phương Châu lập tức lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không. Chuyện này không phải là từ Tần Hạo, điều tra được Đường Tuyết Mai rồi mới điều tra được ông Kỷ sao? Hơn nữa, Tần Hạo đang làm việc cho  Bất Động Sản Kỷ Tinh, mà Kỷ Thượng Hải lại là ông chủ. Mối quan hệ giữa ba người  này có chút phức tạp.”

“Kỷ Thượng Hải chắc chắc là bị liên lụy vô cớ, nhưng Đường Tuyết Mai quyến rũ Kỷ Thượng Hải có phải là chủ ý của Tần Hạo không, chuyện này còn phải điều tra kỹ càng mới được.”

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh nói Đường Tuyết Mai theo đuổi Tần Hạo, nhiều khi Đường Tuyết Mai bị Tần Hạo lợi dụng để quyến cũ Kỷ Thượng Hải cũng không chừng.”

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cũng quay cuồng suy nghĩ.

Ngô Phương Châu và Long Bân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng gật đầu tán thành.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân rời khỏi sở cảnh sát, Ngô Phương Châu đã bị Kỷ Hi Nguyệt xoay cho choáng váng. Nhưng mối quan hệ càng phức tập, càng chứng tỏ Tần Hạo là người mấu chốt. Chỉ cần mở rộng điều tra xung quanh anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ cháy nhà lời mặt chuột.

“Vương Nguyệt, hình như cô rất hận Tần Hạo?” Long Bân thấy khuôn mặt của cô rất lạnh lùng, “Bởi vì bố cô sao?”

Kỷ Hi Nguyệt thở dài một hơi: “Cho là vậy đi.”

“Nhưng vụ án xảy ra trước, sau đó Đường Tuyết Mai mới quyến rũ bố cô. Chắc hẳn cô không phải vì nguyên nhân này.” Long Bân không ngốc.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta: “Anh cứ xem như tôi gai mắt Tần Hạo đi! Cả Đường Tuyết Mai nữa, tôi cũng rất ngứa mắt. Dĩ nhiên là còn phải xem bọn họ có phạm pháp không. Nếu thật sự là tội phạm mất hết lý trí thì sẽ sớm bị bắt thôi. Tránh trường hợp lại đi làm hại người khác.”

Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, phát hiện Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bất thường, chuyện thế này còn lo cho người khác được, cô là Quan Thế Âm Bồ Tát đấy à!

Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt huấn luyện xong thì tắm rửa, vừa mới bước xuống lầu uống nước thì điện thoại đổ chuông.

Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt đã nhận điện thoại.

“Bố, muộn vậy rồi bố tìm con có chuyện gấp sao?” Là điện thoại của Kỷ Thượng Hải.

Giọng nói của Kỷ Thượng Hải có chút mệt mỏi: “Tiểu Nguyệt, trước đây bố đã trách lầm con rồi.”

“Bố, bố nói gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi lại.

Kỷ Thượng Hải đáp: ‘Bố đã điều tra Đường Tuyết Mai rồi. Cô ta, cô ta quả nhiên là một người phụ nữ hư hỏng. Xém chút nữa bố đã bị cô ta lừa rồi.”

“Thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng vui mừng, chỉ cần bố thức tỉnh thì lịch sử sẽ không tái diễn.

“Ừm. Cô ta với Tần Hạo đúng là đang yêu nhau.” Kỷ Thượng Hải thở dài.

“Vậy bố có biết vì sao mà cô ta tiếp cận bố không?” Kỷ Hi Nguyệt  ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn rồi hỏi Kỷ Thượng Hải.

“Có lẽ là muốn giúp Tần Hạo. Bỏ đi. Không nhắc tới người này nữa. Bố gọi tới là muốn nói cho con biết, để con đừng lo lắng cho bố nữa. Bố đang chuẩn bị sa thải Tần Hạo. Đường Tuyết Mai bố cũng sẽ không gặp nữa. Con yên tâm đi.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá. Nhưng mà bố, khoản tiền mười tám triệu của công ty vẫn chưa điều tra rõ ràng mà bây giờ bố muốn sa thải Tần Hạo rồi sao?”

“Không điều tra nữa. Kể cả có là cậu ta làm thì cũng chừa cho cậu ta một con đường sống đi.” Kỷ Thượng Hải nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “ Tại sao? Bố, đó là mười tám triệu đấy. Cho dù bố có tiền nhưng cũng không thể lãng phí vậy được!”

“Cứ coi như là giúp đỡ Đương Tuyết Mai một chút. Dù sao cô ta cũng mang đến cho bố ít nhiều vui vẻ. Tiểu Nguyệt, con đừng quan tâm nữa, sau này sẽ không còn gặp nhau nữa. Được rồi, bố mệt rồi, con cũng nghĩ ngơi sớm đi.” Kỷ Thượng Hải nói xong thì cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn di động, ấn đường siết chặt. Bố cô có phải đã bị lạm dụng lòng tốt quá rồi không? Đường Tuyết Mai đối xử với ông như vậy mà ông còn giúp đỡ cho Tần Hạo?

Lẽ nào là Đường Tuyết Mai cầu xin bố, nên bố đã mềm lòng?

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đấy. Kỷ Hi Nguyệt rất muốn biết.

“Sao vậy?” Triệu Húc Hàn cau mày hỏi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc