ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Mất đi người thân thì cũng chẳng ai còn lý trí. Bọn họ vốn dĩ  không muốn đợi, chỉ muốn nhanh chóng có kết quả rồi xử phạt hung thủ mới cảm thấy an tâm. Cho dù  không phải là hung thủ thực sự nhưng mọi bằng chứng quả thực đều đang hướng về Hoàng Đào.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài nói, “Cho nên chúng ta phải càng nhanh càng tốt. Tôi từ bỏ thời gian đi di lịch để tìm kiếm sự thật,  không thể để Hoàng Đào chịu nỗi oan khuất này được. Một khi đã bị kết án, không tử hình thì cũng là tù chung thân, điều đó cũng không khác gì chấm hết một cuộc đời.”

“Chắc chắn sẽ bị phán tử hình, hoặc nhiều nhất là hoãn thi hành án một thời gian, bởi vì cảnh sát cũng có điểm nghi ngờ, cho nên cần một chút thời gian nữa để đi sâu vào tìm hiểu, nhưng chuyện này cũng tùy vào vận may của Hoàng Đào.”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến phán quyết ở kiếp trước, sau đó gật đầu nói: “Tôi sẽ tìm ra hung thủ thật sự.’

“Xía, tự tin quá là thành ra tự đại đấy.” Hạ Tâm Lan cho xe rẽ vào bãi đậu xe của một khu dân cư, bởi vì là xe quân dụng nên được thông qua mà không bị cản trở.

Đến trước cửa nhà Hoàng Đào mới phát hiện các bức tường xung quanh đều bị bôi xóa bằng mực đen mực đỏ, nào là hung thủ phóng hỏa, kẻ giết người, đi chết đi, không chết được tử tế, vân vân các thứ. Nhìn vào là cảm thấy kinh khủng sởn cả tóc gáy.

Mở cánh cửa gỗ là một người phụ nữ đang ôm con, vừa nhìn là đã biết vợ của Hoàng Đào.

Kỷ Hi Nguyệt thấy tướng mạo cô ta khá ổn, dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt có chút sắc bén, tóc tai hơi rối, mặt mũi tái nhợt, có vẻ hai đêm nay cô ta không được nghĩ ngơi tốt.

“Các cô là ai?” Người phụ nữ cách song cửa sắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan hỏi.

Hạ Tâm Lan lấy chứng nhận quân nhân ra: “Bên cục kêu chúng tôi đến thăm hỏi và an ủi gia đình chị.”

“Không cần, con tôi vừa mới ngủ, tôi cũng mệt rồi, muốn được nghĩ ngơi.” Từ Thiến, vợ của Hoàng Đào lập tức khó chịu lắc đầu, muốn đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt chặn cánh cửa lại: “Cô Từ Thiến, chúng tôi vẫn còn vài vấn đề muốn hỏi cô.”

Vẻ  mặt Từ Thiến mất kiên nhẫn: “Không phải đã hỏi hết rồi sao? Cảnh sát các cô làm việc kiểu gì vậy? Chồng tôi bị oan khuất, các cô không đi tìm bằng chứng mà cứ tới làm phiền tôi là thế nào? Tôi làm sao mà biết được.” Nói rồi mắt đỏ lên.

“Tôi chỉ muốn hỏi là người bạn trai đầu tiên của cô tên gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt ho khan một tiếng rồi hỏi.

Từ Thiến bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt có chút bối rối.

“Cô, cô nói gì vậy? Cái gì mà bạn trai đầu tiên? Tôi không có bạn trai đầu tiên.” Từ Thiến Lập tức phủ nhận.

“Thật sự không có?’ Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, “Thời đại học cũng không có?”

“Đại học? Chuyện này cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Ai trong thời đại học mà không có đối tượng mình thích, việc này thì có liên quan gì đến vụ án? Các cô không phải đang nghi ngờ tôi đấy chứ?” Từ Thiến vội vàng nói.

Hạ Tâm Lan cau mày đáp: “Cô Từ Thiến, cô đừng gấp gáp. Bây giờ tất cả bằng chứng đều đang bất lợi cho chồng cô, hơn nữa cần phải điều tra danh tính và thân nhân của mười ba người đã khuất. Lực lượng cảnh sát cũng đã điều động hàng trăm cảnh sát để tìm chứng cứ vô tội cho chồng cô, lẽ nào cô không thể phối hợp một chút sao?”

“Tôi không phối hợp cái gì? Muốn điều tra các người đi mà điều tra người khác ấy. Chuyện này thì có liên quan gì đến bạn trai cũ của tôi, đúng là chả hiểu ra làm sao. Tôi mệt rồi. Mời các cô đi cho!’ Từ Thiến nói xong thì dứt khoát đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan đưa mắt nhìn nhau.

“Đã cảm thấy có vấn đề chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan cau chặt mày: “Phản ứng có chút kỳ lạ, chỉ là hỏi thăm thôi, có cần phải kích động vậy không? Để tôi gọi điện cho phó đội trưởng Kiều. Người phụ nữ này quả thực phải điều tra kỹ càng.”

Chương 256: Bắt đầu điều tra (VIII)

Chỉ chốc lát sau, Kiều Nhâm gọi điện thoại trả lời.

Từ Thiến gả cho Hoàng Đào đã được ba năm. Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học Từ Thiến đã nhận lời mời đến làm việc cho hộp đêm của Hoàng Đào.

Nhưng thời đại học Từ Thiến có bạn trai đầu tiên hay là bạn trai cũ không thì còn cần kiểm chứng.

Hạ Tâm Lan kể lại phản ứng bất thường của cô ta cho Kiều Nhâm nghe, anh ấy nói sẽ lập tức đi điều tra.

Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông, cô lập tức nhận máy.

“Anh Hàn, tôi  với Hạ Tâm Lan đang đi điều tra án với nhau. Phải, Cố Cửu không có ở đây.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan nhướng mày, là ai mà có thể khiến Kỷ Hi Nguyệt gọi là anh Hàn? Hình như cô chưa bao giờ gọi Cố Cửu thân mật như vậy?

“Hạ Tâm Lan có ức hiếp em không?” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt lên tiếng.

“Không có. Bây giờ chúng tôi đã nói chuyện rất hài hòa. Anh yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.

“Em đọc mail đi. Có thể sẽ có ích cho em. Được rồi, nhớ cẩn thận, tôi cúp máy đây.” Triệu Húc Hàn nói xong thì ngắt máy.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở hòm thư ra, phát hiện có tập tin lớn viết là thông tin về vụ phóng hỏa 515.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, anh Hàn giúp mình điều tra vụ án, thực sự quá cảm động.

“Kỷ Hi Nguyệt, đừng nói cô lừa dối Cố Cửu, ở bên ngoài lén phén với người đàn ông khác đấy nhé?” Hạ Tâm Lan nheo mắt nguy hiểm nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Khụ khụ, đâu có. Người này Cố Cửu cũng biết. Cô đừng nói lung tung. Đi thôi. Sắp cháy nhà lòi mặt chuột rồi.” Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hạ Tâm Lan khẽ chép miệng, lẽ nào thực sự là yểu điệu thục nữ quân tử mới hảo cầu? Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt rất dễ nghe, gọi tên người khác cũng rất ngọt ngào, hèn gì đàn ông ai cũng thích.

Vừa mới lên xe Kỷ Hi Nguyệt mở hòm thư ra đọc thông tin.

Mặc dù tài liệu về Từ Thiến không nhiều, nhưng bù lại tên của Chu Bách cuối cũng cũng xuất hiện trong phần thông tin của Hứa Đại Mã Bỗng

Hóa ra hơn hai tháng trước Chu Bách đã không còn làm việc cho Hứa Đại Mã Bổng, chẳng trách trong sơ đồ quan hệ lúc nãy không đề cập đến người này.

Thông tin mà Triệu Húc Hàn đưa có nhắc đến toàn bộ đàn em của Hứa Đại Mã Bổng trong vòng nửa năm đổ lại đây.

Trong đó có đề cập đến việc Chu Bách bị Hứa Đại Mã Bổng ép nhận tội thay cho anh ta, nhưng Chu Bách không hài  lòng, cuối cùng bị đánh đập rất thê thảm rồi đuổi đi, tiền lương hai tháng cuối cũng chưa kịp lấy, vì vậy đã ôm hận trong lòng.

Kỷ Hi Nguyệt đọc tới đây thì khẽ cười, xem ra so với suy nghĩ của cô thì đơn giản hơn rất nhiều.

Quả nhiên đại ma vương chính là đại ma vương, thông tin kiểu này mà cũng moi ra chi tiết được, thật sự bái phục anh.

“Cười vui vẻ như vậy là có tin tốt rồi sao?” Hạ Tâm Lan thấy cô cứ tủm tỉm cười nhưng  không nói chuyện, khiến cô ta rất tò mò.

“Bạn tôi giúp tôi điều tra được một số thông tin, trong đó có một người rất khả nghi. Chúng ta quay về bên chỗ phó đội trưởng Kiều đi, kêu anh ấy lập tức đi điều tra người này. Tôi cảm thấy người này rất có thể là hung thủ thực sự.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tâm Lan.

“Sao cơ? Ai?” Hạ Tâm Lan tấp xe vào bên đường, căng thẳng hỏi.

“Người này tên là Chu Bách.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rộng rãi cho cô ta xem thông tin.

Hạ Tâm Lan đọc qua một chút rồi nói: “Lẽ nào ôm hận trong lòng nên muốn thiêu chết Hứa Đại Mã Bổng?”

“Rất có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

“Kỷ Hi Nguyệt, người này thực sự rất khả nghi, nhưng chưa chắc đã là hung thủ?”  Hạ Tâm Lam đọc xong cau mày nói.

“Vì thế chúng ta phải điều tra về mối quan hệ giữa anh ta với Hoàng Đào, hoặc là mối quan hệ với Từ Thiến.” Kỷ Hi Nguyệt từ từ dẫn cô ta vào vấn đề.

“Cô cảm thấy người tên Chu Bách này có liên quan đến Hoàng Đào?” Hạ Tâm Lan nhướng mày.

Bình luận

Truyện đang đọc