ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Những người xung quanh đều dõi theo đến khi xe cấp cứu đóng lại, hú còi rời đi. Hình như ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chắc có thể cứu được nhỉ.”

“Vừa nãy tim đã đập lại rồi.”

“Cũng may là mọi người không thờ ơ, nếu không đã hết một kiếp người rồi!”

“Cô gái đó nói đúng đấy. Nếu chuyện này xảy ra với chính chúng ta hay người thân bên cạnh, và mọi người cũng thờ ơ vô cảm như vậy thì thật sự rất tuyệt vọng.”

“Phải đấy, phải đấy, nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, không thể vu oan là người khác hại anh ta được. Mọi người cũng quá cẩn thận rồi.”

“Không đâu, cũng do bị mấy kẻ lừa bịp hù dọa mà ra.”

“May mắn là còn người tốt bụng có lương tâm.”

“Đúng đấy, năng lượng tích cực của xã hội, mọi người nên tuyên truyền rộng rãi.”

Trên đường lớn, mọi người đều đang xôn xao bàn tán, còn Kỷ Hi Nguyệt đã lánh mặt sau bồn hoa. Cô không muốn được người khác đưa lên mạng, mặc dù không biết bây giờ đã có bao nhiêu người chụp được.

Nhưng cô vẫn nhanh hơn một bước là vội vàng đổi người sơ cứu, vì vậy khả năng bị người khác chụp được lại bớt đi một chút, ngoại trừ tốc độ nhanh như anh Béo và Liễu Đông.

“Chị Nguyệt, không ngờ chúng ta chỉ tùy tiện đi dạo mà lại bắt gặp được tin tức này.” Liễu Đông không thể tin nổi, nói.

“Đúng á, sợ toát cả mồ hôi. Con người bây giờ thật sự quá dửng dưng.” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ lau mồ hôi, “Nhưng mà Liễu Đông, bài báo của chúng ta phải làm nổi bật năng lượng tích cực, chứ không phải năng lượng tiêu cực.”

“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đi làm ngay đây. Anh Béo, giúp tôi sàn lọc ảnh chụp nhé.” Hai người ngồi bên cạnh bồn hoa, lấy máy tính ra bắt đầu chỉnh lý.

Mười phút sau, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một tiêu đề hoành tránh như vậy: Nhân viên trí thức cấp cao bị ngất xỉu, người qua đường dũng cảm sơ cứu, xã hội cần phải có những năng lượng tích cực! Biểu dương những người anh hùng đã cứu người!

Trong văn phòng làm việc, Lộc Hùng cũng vừa sứt đầu mẻ trán với tin tức của Chu Dương Thiên, toàn bộ xã hội đều đồng loạt mắng chửi. Mặc dù giá trị mà tin tức mang lại rất lớn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm.

Đột nhiên cửa sổ email hiện lên, tiêu đề xuất hiện ngay trước mắt, Lộc Hùng lập tức dựng thẳng người dậy, đôi mắt ti hí mở lớn hết cỡ.

Sau đó anh ta cười toe toét, đây được xem là một dòng chảy thanh mát giữa những tin tức tiêu cực gần đây!

Một chữ ‘Duyệt’ đươc gửi qua, anh ta lại không khỏi cảm thán. Vương Nguyệt và Liễu Đông đúng là một cặp cộng sự tuyệt vời, cũng là những mầm non ưu tú nắm bắt tin tức rất chuẩn xác.

Ngày đầu tiên của tháng  5 thì bắt đầu bằng vụ án tử thi, ngày cuối cùng của tháng thì kết thúc bằng một bản tin năng lượng xã hội tích cực.

Lộc Hùng không nghĩ ra điều gì có thể làm cho anh ta hạnh phúc hơn được nữa.

Bên này, chuyện xảy ra ở trước cổng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, đương nhiên bảo vệ sẽ chạy ra xem, sau đó Tiêu Ân biết, Triệu Húc Hàn cũng biết.

“Chuyện gì vậy? Cô ấy cũng ở đó?” Triệu Húc Hàn hỏi báo cáo của Tiêu Ân.

“Kỷ tiểu thư là người đầu tiên tham gia sơ cứu.” Tiêu Ân đáp, “Tiểu thư thật sự rất tốt bụng, loại chuyện như thế này đa số mọi người đều né tránh giúp đỡ.”

Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút khó coi: “Vậy người bệnh thế nào rồi?”

“Đã được đưa đến bệnh viện, Kỷ tiểu thư và hai người đồng nghiệp của cô ấy cũng đi theo. Chắc là sắp có kết quả mới nhất.”

Triệu Húc Hàn gật đầu, không nói tiếp nữa.

Thực ra là anh đang nghĩ, chuyện này sao lại đúng lúc như vậy? Cô lâu lâu mới tới trung tâm thành phố, mà vừa tới đã gặp được tin tức bất ngờ. Phải chăng trước đó cô đã dự đoán được?

Ngẫm lại hai tháng này Kỷ Hi Nguyệt dự đoán nhiều chuyện rất chính xác, thật sự khiến người khác phải sởn cả tóc gáy.

Nhưng trước cái đêm hôm đó, cô hoàn toàn không ý thức được  nguy hiểm, đi theo Triệu Vân Sâm lêu lổng khắp nơi, lần nào cũng xảy ra chuyện. Nếu cô thật sự có khả năng dự đoán, thì không có lý nào lại để mình rơi vào nguy hiểm như vậy.

Rốt cuộc là điều gì đã thay đổi cô?

Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó thật sự mang lại cho cô nhiều thay đổi đến vậy sao? Quả thực như đã thay da đổi thịt, hệt như được tái sinh lại một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc