ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trần Thanh gửi tin nhắn lại: “Dầu gì cũng từng là đồng nghiệp, mời cô bữa cơm để ôn chuyện cũ không được sao?”

Châu Lê cũng suy nghĩ một chút mới đồng ý.

Hẹn địa điểm xong, Trần Thanh nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang vùi đầu vào sắp xếp tin tức liên quan của vụ án cưỡng giết, trong lòng anh ta càng lúc càng mất cân bằng, một bàn tay bất giác siết chặt thành nắm đấm.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang chỉnh lý lại thông tin vụ án cưỡng giết, điện thoại của Ngô Phương Châu gọi đến.

“Anh Tiểu Ngô, có tin tức tốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi.

“Vương Nguyệt, cô đúng là lợi hại. Một vụ án mạng lớn như thế lại được cô phá giải.” Ngô Phương Châu cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Đâu có, là đội trưởng Trương và anh em đã nổ lực bắt được mà. Bây giờ mọi người đều có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.”

“Cô đừng tưởng tôi không biết nhé. Nhưng thôi, không nói, không nói nữa. Dù thế nào thì cô cũng thật sự lợi hại. Tôi gọi điện cho cô không phải vì chuyện này, là vụ án nổ khí gas của Tần Hạo ở thành phố Châu.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ thay đổi sắc mặt: “Sao rồi?”

“Trang Thiên và cảnh sát bên đó đã tìm thấy người em trai của nạn nhân năm đó.” Ngô Phương Châu nói, “Nói qua điện thoại thì hơi bất tiện. Nếu cô rãnh thì qua đồn cảnh sát một chuyến đi, tôi sẽ nói chi tiết cho cô nghe.”

“Được, trưa nay tôi qua.” Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm. Trước đây Trang Thiên tỏ ra khó chịu với cô và Long Bân như vậy, nhưng không ngờ là cô ấy vẫn còn lưu tâm vụ án này.

Có lẽ cô ấy cũng đã nhận ra điểm bất hợp lý từ vài trang hồ sơ qua quýt của vụ án.

Buổi trưa, Trần Thanh ra ngoài ăn cơm với Châu Lê. Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân thì qua đồn cảnh sát trực thuộc của Ngô Phương Châu.

Kỷ Hi Nguyệt tìm được Ngô Phương Châu xong, Ngô Phương Châu nhìn cô cười cười. Người khác không biết khuôn mặt thật của cô, nhưng anh ấy đã sớm biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng anh ấy không cần thiết phải đi vạch trần. Sáng nay đã nghe tin tức từ bạn bè, tối qua vụ án cưỡng giết đã được phá, lúc đó Triệu Húc Hàn và Vương Nguyệt đều có mặt ở hiện trường. Mặc dù không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng Ngô Phương Châu có trực giác, Vương Nguyệt nhất định có tham gia vào việc bắt giữ hung thủ.

“Anh Tiểu Ngô, anh đừng cười vậy chứ. Tôi muốn nổi cả da gà rồi đây này.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Ngô Phương Châu cười giống kiểu đã biết tất cả, làm cô thực sự có chút khó chịu.

Ngô Phương Châu nhìn Long Bân, sau đó bật cười, nói: “Tôi chỉ là cảm thấy cô thật sự rất lọi hại thôi. Nói về tin tức mà Trang Thiên gửi qua nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Ngô Phương Châu nói: “Sau khi Tần Hạo bồi thường năm mươi vạn cho người em trai tên Triều Giang của nạn nhân xong, Triều Giang đã rời khỏi Râu Loan, nhưng bố mẹ của nạn nhân lại không hề hay biết con trai cả Triều Hà và con dâu đã chết, mãi cho đến khi báo án mới biết là đã chết, và cũng biết luôn là Triều Giang đã cầm số tiền bồi thường năm mươi vạn của Tần Hạo.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, biết anh ấy vẫn chưa nói đến trọng điểm.

“Triều Giang đã phung phí số tiền năm mươi vạn ấy, sau đó còn vay nặng lãi, cho nên lúc bị Trang Thiên tìm được, anh ta nói là trong vòng hai năm đã uy hiếp Tần Hạo năm lần.”

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, không ngờ chuyện này lại rối ren phức tạp như vậy. Người em trai Triều Giang của nạn nhân này xem ra cũng là một kẻ thối nát.

Nhưng đã dám đe dọa Tần Hạo thì chứng tỏ Tần Hạo đã bị anh ta nắm đằng chuôi.

Vậy thì đằng chuôi đó rốt cuộc là cái gì?

Nếu không có gì thì năm mươi vạn đã sớm giải quyết xong vấn đề, không thể nào uy hiếp anh ta được.

Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên nghiêm túc nói: “Vương Nguyệt, Triều Giang nói, nguyên nhân thực sự cái chết của anh trai Triều Hà và chị dâu của anh ta là do Tần Hạo mưu sát.”

“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang ngồi, đột nhiên đứng bật dậy.

Long Bân cũng kinh hồn.

“Cô đừng kích động. Mặc dù anh ta nói như vậy, nhưng cũng chỉ là lời nói phiến diện của Triều Giang thôi. Không có bất kỳ bằng chứng nào thì không thể nào định tội Tần Hạo được.”

Bình luận

Truyện đang đọc