ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt một cái đã thấy được Thiết Quý Hoành đang đánh nhau với nữ sát thủ kia. Nhưng vì Thiết Quý Hoành cố kỵ du khách, tránh né rất nhiều, nhưng nữ sát thủ kia lại chính là bất chấp tất cả, từng chiêu tàn nhẫn. Vài lữ khách cũng đã  bị cô ta chém thương, trong đó có một người còn ngã xuống trên mặt đất, không nhúc nhích.

Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, sợ tới mức mọi người kêu cha gọi mẹ, bên ngoài cũng đều là kêu loạn, nhưng hiển nhiên không ai tiến vào. Tiếng còi cảnh sát đã sớm có thể nghe được, nhưng đến bây giờ còn không có cảnh sát tiến vào.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy lữ khách đều bị nữ sát thủ dọa đến, cô rất muốn đi hỗ trợ, nhưng tạm thời cô không thể bại lộ cô là người luyện khí công được, cho nên nhìn rất sốt ruột.

Thiết Quý Hoành nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt ra tới, máu tươi tích trên chiếc váy màu vàng mỏng bên hông vô cùng rõ ràng, khiến đôi mắt anh ta đau xót.

“Tiểu Nguyệt, em bị thương rồi!” Thiết Quý Hoành vội vàng muốn cướp Kỷ Hi Nguyệt qua bên này.

Nữ sát thủ kia có thân thủ không tồi, lập tức đâm tới một dao.

“Cẩn thận!” Kỷ Hi Nguyệt kinh hô nhưng lập tức đã thấy Thiết Quý Hoành chuyển sườn một cái, tránh khỏi con dao, một quyền lập tức đánh về phía phần đầu của nữ sát thủ.

Nữ sát thủ cũng rất ngoan độc, nháy mắt kéo qua một nữ du khách, đẩy về phía Thiết Quý Hoành.

Nữ du khách kia sợ tới mức thét chói tai, Thiết Quý Hoành chỉ có thể tránh đi, trực tiếp kéo nữ du khách qua, ném sang bên cạnh.

Nữ sát thủ cũng đã vọt tới Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì cô ta phát hiện mục tiêu tựa hồ không bị nguy hiểm, điều này khác với thứ cố chủ yêu cầu, ít nhất cũng phải đánh tàn phế.

Bởi vì yêu cầu của cố chủ là chết hoặc là tàn phế, nhưng hiển nhiên Kỷ Hi Nguyệt chỉ bị vết thương nhẹ thôi.

Thiết Quý Hoành vọt đến đây, nhưng tốc độ của nữ sát thủ càng nhanh, hơn nữa Kỷ Hi Nguyệt đang ra tới, cho nên ba người gần như muốn va vào nhau.

Dao nhọn của nữ sát thủ trực tiếp hướng về tim của Kỷ Hi Nguyệt. Nháy mắt đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt nheo lại, chuẩn bị đá chân, nhưng Thiết Quý Hoành đã tới rồi.

Cô chỉ có thể tránh né, dao của nữ sát thủ bị Thiết Quý Hoành đá một cước bay đi, nhưng trong tay kia của cô ta lập tức xuất hiện súng lục, bắn một phát về hướng Kỷ Hi Nguyệt.

“Không!” Thiết Quý Hoành tức khắc nhào qua, duỗi tay chụp về phía quỹ đạo viên đạn bay vụt qua. Nhưng nữ sát thủ kia hiển nhiên còn có hậu chiêu, cô ta rút một con dao từ giữa hai chân ra, đâm thẳng vào ngực Thiết Quý Hoành.

Nữ sát thủ hiển nhiên biết không giết chết người đàn ông này là không có biện pháp giết Kỷ Hi Nguyệt, cho nên cô tư hạ quyết tâm nghĩ cách giết Thiết Quý Hoành trước.

Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt trợn lên, thật sự không thể tưởng được nữ sát thủ này có nhiều vũ khí như vậy. Lúc trước rớt một con dao nhọn, giờ lại lấy ra một con dao khác, một tay kia còn có súng lục, điều này nói rõ là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa cũng nghĩ toàn mạng rút lui.

“Cẩn thận!” Kỷ Hi Nguyệt kêu to rồi xông về phía trước, đột nhiên phát lực đẩy ra Thiết Quý Hoành, bởi vì Thiết Quý Hoành rất khó tránh né một dao đâm vào ngực kia lúc đang lơ lửng trên không, mà toàn bộ khí công của anh ta đều hội tụ ở bàn tay đỡ lấy viên đạn.

Cho nên nếu Kỷ Hi Nguyệt không ra tay thì ngực Thiết Quý Hoành nhất định sẽ bị dao đâm vào. Cho dù anh ta có khí công mạng hơn nữa thì cũng không thể đến tình trạng đao thương bất nhập.

Huống chi Kỷ Hi Nguyệt biết khi anh ta đỡ lấy viên đạn thì các bộ phận khác trên thân thể sẽ khá yếu, nếu một dao này đâm trúng tim thì chắc chắn Thiết Quý Hoành phải chết.

Cho nên Kỷ Hi Nguyệt không thể lại giữ lại thực lực. Bởi vì cho dù cô không thích Thiết Quý Hoành, nhưng lúc này Thiết Quý Hoành đều đang cứu cô, bởi vì phải bảo vệ cô cho nên đẩy bản thân vào trong hiểm cảnh.

Còn có một điều nữa, Kỷ Hi Nguyệt biết nếu Thiết Quý Hoành chết thì cô sẽ có phiền toái lớn. Nếu vậy đến lúc đó anh Hàn nhất định cũng sẽ bị cuốn vào, Thiết gia và Triệu gia sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Bình luận

Truyện đang đọc