ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt vừa phỏng đoán vừa mở điện thoại. Trên màn hình là tin nhắn của đại ma vương.

“Bánh ngọt Thụy Sĩ. Ăn vào cho nhanh chóng khỏi bệnh.”

Kỷ Hi Nguyệt toét miệng cười, cô còn tưởng là Triệu Vân Sâm, làm cô hết cả hồn.

Không ngờ là đại ma vương. Lúc trước hình như ở trước mặt con lai Trung-Pháp Úy Tư Lý cô có nói là thích ăn bánh ngọt Thụy Sĩ, không ngờ đại ma vương vẫn còn nhớ. Cô thật sự rất cảm động.

“Chị Nguyệt, là ai mà chị cười ngọt ngào dữ vậy?” Giọng điệu của Liễu Đông có chút chua chua. Cậu thật sự không ngờVương Nguyệt còn có bạn bè giàu có đến vậy.

“Là của một người bạn. Liễu Đông, Du Du, hai người chia cho mọi người cùng ăn đi. Phải rồi, có người bị sưng mặt không ăn được, nên không cần chia đâu.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Châu Lê.

Cố Du Du giật mình. Bởi vì đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt gọi cô ta là Du Du, xem ra tâm trạng của cô rất tốt. Nhưng một tiếng xưng hô này làm trong lòng cô ta như nở hoa, chứng tỏ Vương Nguyệt đã xem cô ta như bạn.

Châu Lê giận sôi máu, nói: “Ai thèm!”

Nhưng lúc mọi người khen ngợi mùi vị tuyệt hảo của bánh ngọt, nội tâm cô ta lại vô cùng đố kỵ.

Cô ta rất thích ăn bánh ngọt, nhưng bánh ngọt Thụy Sĩ siêu mắc, chưa kể đến chuyện được chuyển phát nhanh. Cô ta  thật sự rất muốn nếm thử.

“Châu Lê, cô ăn đi. Tôi không ăn được đồ ngọt.” Anh Hâm đẩy miếng bánh của mình qua cho cô ta, “Cảm ơn cô hôm qua đã gợi ý cho tôi đi tìm Vương Nguyệt nhờ chọn tiêu đề. Quả nhiên đã có sự đột phá.”

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên nghe rất rõ. Cô nghĩ, có lẽ hôm qua lúc anh Hâm kêu cô ra xem tiêu đề, cũng là thời điểm cô bị bỏ thuốc. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng.

Châu Lê thấy Kỷ Hi Nguyệt đã nghe được, nhất thời xấu hổ nói với anh Hâm: “Anh Hâm, anh đừng khách sáo, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là điều nên làm.”

Nhưng cô ta vẫn lặng lẽ kéo miếng bánh ngọt tới trước mặt, bỏ qua ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt.

Dù sao cũng đã biết, cô ta cũng đã bị đánh, ăn chút bánh ngọt thì có gì đâu mà phải ngại!

Liễu Đông khinh thường liếc Châu Lê, người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.

Thực ra lần này Kỷ Hi Nguyệt và Châu Lê xảy ra xích mích rất ít người biết. Kỷ Hi Nguyệt không muốn làm lớn chuyện, mất công lại ảnh hưởng không tốt. Châu Lê có tật giật mình nên cũng không dám nói bậy. Chuyện này cũng nên cho qua như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, vừa ăn bánh ngọt vừa nhắn tin.

“Cảm ơn anh Hàn. Bánh ngon lắm. Ăn xong em chắc chắn sẽ khỏe như vâm.” Phía sau kèm theo một icon hôn gió.

Triệu Húc Hàn bên đây đọc được tin nhắn thì bất giác nở nụ cười, sau đó nhớ đến báo cáo của Tiêu Ân, mặt mày lại tối sầm.

Người phụ nữ  này kêu lão Khôi đừng nói với anh, bị người ta bỏ thuốc nghiêm trọng vậy mà dám không nói với anh?

Nhưng Triệu Húc Hàn lại nhớ đến lời nói của lão Khôi, người phụ nữ này muốn tự mình giải quyết nguy hiểm, vì để tương lai có đủ tư cách đứng bên cạnh anh, cho nên ngọn lửa mà anh định đốt lên lập tức được đè xuống.

Chỉ có điều cần phải trách phạt lão Khôi, riết rồi không biết ai mới là chủ nhân của anh ta!

Nhưng nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt có sức quyến rũ và năng lực khiến lão Khôi dám lừa cả chủ nhân của mình, bản lĩnh này cũng đủ mạnh.

Người phụ nữ của anh quả nhiên không tệ.

Triệu Húc Hàn khẽ cười. Anh không hề hay biết cách nghĩ này của mình sẽ khiến người khác có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ có anh là không phát hiện ra.

Kỷ Hi Nguyệt ăn xong miếng bánh ngọt, nhờ Liễu Đông đưa một phần tới tầng hai mươi hai cho Trần Manh Manh.

Lát sau, Liễu Đông đi xuống nói với vẻ kinh ngạc: “Chị Nguyệt, công nhận Trần Manh Manh diễn xuất như thật. Tôi vừa mới xem được một đoạn.”

“Đúng vậy, cô ấy từ bé đã mê đóng phim, vì vậy lần này có cơ hội, cô ấy chắc chắn sẽ cố gắng. Tôi thấy cô ấy rất có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Liễu Đông đáp: “Tiếc là chỉ đóng được vai nha hoàn.”

“Đây là lần đầu tiên cô ấy đóng phim mà. Bộ phim này chắc chắn sẽ rất ăn khách, Manh Manh cũng sẽ một bước thành danh, sau này sẽ có nhiều người tìm cô ấy đóng phim thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng cho bạn, trong lòng cũng vô cùng biết ơn Triệu Húc Hàn đã sắp xếp cho Trần Manh Manh.

Bình luận

Truyện đang đọc