ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cả người Kỷ Hi Nguyệt đã vào một trạng thái đề phòng cao độ, nhưng thật ra trong lòng lại là một loại tình huống linh hoạt kỳ ảo cô cảm thấy không thể tin nổi. Ở trong mắt và cảm nhận của cô, cô phát hiện quỹ đạo viên đạn trở nên chậm chạp, Long Bân ra chiêu cũng chậm cực kỳ.

Cho nên dưới tình huống thân thể cô vút lên trời cao, hai tay cũng đồng thời bỏ viên đạn xuống, một tay lần nữa chụp một cái, mà một tay khác biến thành quả đấm trực tiếp đấm về phía cằm Long Bân.

Ở trong quỹ đạo của Kỷ Hi Nguyệt, tất cả đều rất chậm chạp, nhưng thật ra đó chính là công phu chưa tới nháy mắt.

Mọi người chỉ thấy Long Bân kêu thảm một tiếng, cả người lộn một vòng ra ngoài, ngay sau đó che cằm của mình, trong miệng đều là máu tươi phun trên mặt đất.

Kỷ Hi Nguyệt bên này bắy được đạn, đồng thời một cước rơi xuống đất, cả người xoay tròn 360 độ, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất. Cô mở một tay ra, một viên đạn nằm trong lòng bàn tay cô.

Sau đó cô ngước mắt nhìn về phía Triệu Húc Hàn bên này, gương mặt tuấn tú của hai người đàn ông Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành đều không còn chút máu nào, hoàn toàn không thể tin được một cảnh này. Kỷ Hi Nguyệt không bị thương không nói, còn đánh Long Bân bị thương, ba viên đạn cũng không làm xước da tay cô chút nào.

Đỡ đạn ai cũng biết, sức mạnh kia quá cường hãn, đều là xỏ xuyên qua. Muốn ngăn cản lực xuyên thấu của luồng sức mạnh này mà còn không tổn thương da của mình, vậy cần phải có bao nhiêu sức lực mạnh mẽ mới có thể ngăn cản?

Thiết Quý Hoành cảm thấy anh có thể đỡ ba viên, nhưng cuối cùng đoán chừng bàn tay nhất định sẽ hơi bị thương, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không có.

Vấn đề không có cũng thôi, nhưng cô còn đồng thời đối phó một người luyện khí công khác, mẹ nó đây rốt cuộc là yêu nữ gì!

Bây giờ trong lòng Thiết Quý Hoành chỉ có một ý nghĩ kinh khủng như vậy, Kỷ Hi Nguyệt là một yêu nữ!

“Long Bân, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, chạy đến trước mặt Long Bân, hỏi.

Trong miệng Long Bân đều là máu, cằm bị thương không nhẹ. Mặc dù có khí công phòng thân nhưng lần này vẫn khiến anh ấy đau khổ.

“Đại tiểu thư, cô, cô quá độc ác.” Long Bân nói không rõ, hơn nữa vừa nói trong miệng lập tức chảy máu.

Đôi mắt anh ấy nhìn Kỷ Hi Nguyệt đều là vẻ chấn động. Thật ra trong lòng anh và Thiết Quý Hoành đều có ý nghĩ giống nhau, đại tiểu thư nhất định là yêu nữ trời cao phái tới.

“Thật xin lỗi, tôi cũng không biết đã ra tay nặng như vậy, bởi vì sợ đón không được viên đạn, thế nên dùng sức hai bên giống nhau.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kéo tay của anh ấy, nói: “Tôi giúp anh chữa thương một chút.”

Nói xong cô lập tức đưa khí công tiến vào cơ thể Long Bân, Long Bân bị động tiếp thu, nhưng cảm giác đau đớn rất nhanh đã biến mất, điều này lại lần nữa khiến trong lòng anh ấy không bình tĩnh.

Thiết Quý Hoành và Triệu Húc Hàn nhìn nhau, Triệu Húc Hàn nói: “Thấy chưa?”

Thiết Quý Hoành gật đầu, dở khóc dở cười nói: “Triệu Húc Hàn, tôi hâm mộ anh chết mất.”

Triệu Húc Hàn sửng sốt, biết Thiết Quý Hoành hâm mộ cái gì. Có cao thủ như Kỷ Hi Nguyệt thì anh còn sợ gì nữa? Người phụ nữ như vậy trở thành vợ, ở cạnh mình cả đời, có phải cảm giác an toàn quá lớn rồi không?

Quả nhiên là không người nào có thể có được.

“Anh không có cơ hội.” Triệu Húc Hàn rốt cuộc nhếch miệng cười một cái.

“Kiếp sau! Kiếp sau, tôi nhất định quen biết cô ấy sớm hơn anh!” Thiết Quý Hoành tức giận nói.

Triệu Húc Hàn sửng sốt nói: “Anh đừng có nằm mơ, kiếp sau cũng là của tôi, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, chồng của Kỷ Hi Nguyệt cũng chỉ có một người là Triệu Húc Hàn, anh hết hy vọng đi!” Nói xong anh khinh bỉ liếc anh ta một cái, bước về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc