ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người tương tác, cô cảm thấy Ngô Vĩ và Hạ Tâm Lan rất hợp nhau, hy vọng họ có thể thành đôi.

Ngô Vĩ là người hài hước, thế  nên bữa ăn khuya không khí cũng rất tốt. Kỷ Hi Nguyệt ăn rất nhiều, Hạ Tâm Lan cũng thoải mái cùng Ngô Vĩ trò chuyện nói cười.

Cuối cùng Ngô Vĩ đưa bọn cô về nhà ngói đỏ. Bởi vì Hạ Tâm Lan đã uống rượu nên Ngô vĩ không cho cô ấy lái xe, anh ấy nói sẽ lái xe của Hạ Tâm Lan về đậu trước cửa nhà, chìa khóa để ở chỗ cũ.

Kỷ Hi Nguyệt nghe tới hai chữ ‘chỗ cũ’ thì khẽ cười hiểu ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt dậy sớm xuống lầu một tập thể dục. Lúc Hạ Tâm Lan xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt đã tập được một tiếng.

“Tiểu Nguyệt, cô dậy sớm vậy sao?” Hạ Tâm Lan có phần ngạc nhiên.

“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng dậy sáu giờ để luyện tập, nên đã thành thói quen rồi. Tối qua  chị ngủ ngon chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

Hạ Tâm Lan xoay đầu: “Vẫn ổn. Chút rượu đó làm sao say nổi.”

“Uống nhiều hại thân. Tâm Lan, trông anh Ngô cũng tốt nhỉ. Tôi thấy anh ấy rất thích chị đấy, chị có muốn cho anh ấy một cơ hội không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Sắc mặt Hạ Tâm Lan bỗng chốc đỏ lên: “Muốn cho anh ấy cơ hội thì đã sớm ở bên nhau rồi. Chứ làm gì có chuyện đến bây giờ.”

“Đâu có giống nhau. Trước đây vì chị còn nhung nhớ Cố Cửu, nhưng bây giờ đã từ bỏ rồi mà. Đừng bỏ lõ người thương mình thật lòng. Đương nhiên trước tiên là chị cũng phải có cảm tình mới được. Cố gắng thử bước đầu tiên, biết đâu sau này sẽ tốt thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn căn nhà rồi nói, “Chị không cảm thấy sống ở đây một mình quá cô đơn à?”

“Cô bớt đi. Đừng có mà cướp Cố Cửu rồi lấp người đàn ông khác cho tôi.” Hạ Tâm Lan buồn bực nói, “ Tạm thời tôi chưa nghĩ đến chuyện này.”

“Được rồi. Tôi không ép chị nữa. Nhưng chị phải nhìn về phía trước, cho người khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội mà, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Biết rồi, bà cô già.” Hạ Tâm Lan chịu thua.

Hai người phụ nữ lại cười nói vui vẻ. Buổi trưa hai người đến trung tâm thương mại, Kỷ Hi Nguyệt mua được không ít, sau đó đi vòng vòng tham quan.

Hai ngày tiếp theo đều diễn ra như vậy. Còn gọi Ngô Vĩ đến ăn cơm chung cho hai người có cơ hội gặp mặt.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đa số là ở sân huấn luyện của Hạ Tâm Lan, cô tập luyện rất năng nổ, đến nỗi một người tập luyện điên cuồng như Hạ Tâm Lan cũng phải cảm thán.

Ngày thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt về lạib Cảng Thành. Hạ Tâm Lan không nỡ, Ngô Vĩ cũng đến tiễn cô.

“Tâm Lan, anh Ngô. Lần sau hai người cùng nhau đến Cảng Thành chơi nhé. Tôi sẽ làm chủ xị.” Kỷ Hi Nguyệt tạm biệt hai người.

“Cô nói đấy nhé. Tôi nhất định sẽ kéo Tâm Lan đến.” Ngô Vĩ cười nói.

“Không đến làm chó. Tâm Lan, nghe thấy chưa?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ hất đầu vẻ ranh mãnh nhìn cô ấy.

Hạ Tâm Lan sao lại không hiểu ý của cô, lập tức nói: “Biết rồi biết rồi. Nhất định sẽ đến, được chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi. Hạ Tâm Lan ngồi trên xe Ngô Vĩ, có chút buồn bã.

“Tâm Lan, anh có vé xem phim vào tối nay, em có muốn đi không?” Ngô Vĩ cầm hai tấm vé ra, nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam tính của anh ấy, trong ánh mắt anh ấy  có sự căng thẳng và chờ đợi.

Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy, hình như mình ngốc quá đúng không? Vì Cố Cửu mà mình đã bỏ qua những người đàn ông khác. Thực ra người đàn ông này cũng rất manly và đẹp trai mà.

“Được. Dù sao tối nay em cũng rãnh.” Hạ Tâm Lan gật đầu.

Ngô Vĩ cười lập tức nở nụ cười, nói: “Vậy, tan ca anh đón em đi ăn cơm trước rồi chúng ta đi xem phim nhé?”

“Được.” Hạ Tâm Lan thấy tay cầm vô lăng của anh ấy có chút run rẩy căng thẳng, trong lòng không khỏi muốn cười. Kỷ Hi Nguyệt nói đúng,  cho người khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội.

Dù sao Cố Cửu cũng không còn là của cô ấy nữa  rồi.

Lúc này, khóe môi Hạ Tâm Lan khẽ cong lên một nụ cười nhẹ. Kỷ Hi Nguyệt thật sự là một cô gái rất đặc biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc