ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Long Bân và Thiết Quý Hoành lập tức gật đầu, ngay sau đó bắt đầu tìm cây cối theo trực giác, dùng con dao bén nhọn bắt đầu đào khoét, cộng thêm tác dụng của khí công, rất nhanh đã đào ra một cái hố to.

Đợi bọn họ đào xong, Kỷ Hi Nguyệt biến năm nam sát thủ hôn mê còn sót lại thành xác khô.

“Tiểu Nguyệt, em cảm thấy thế nào?” Triệu Húc Hàn hơi lo lắng cô hấp thu quá nhiều.

“Vẫn ổn, chỉ hơi cảm thấy no, nhưng thật ra em cảm giác khí công của mình hơi quá liều, sức mạnh ngược lại sẽ áp chế, việc này có khả năng chính là quá nhi bất cập.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy không quen: “Anh Hàn, em sẽ cho anh một chút.”

“Hai người họ vẫn đang đợi.” Triệu Húc Hàn nhìn Thiết Quý Hoành và Long Bân, nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: ” Em có thể khống chế liều lượng của mình.” Khi nói, nét tà ác hiện lên ở khóe miệng cô.

Triệu Húc Hàn nhìn hơi sững sờ, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Hàn, anh yên tâm, em không ngốc vậy đâu. Tất cả mọi người đều mạnh rồi, không phải em trở nên yếu đi ư? Em sẽ khống chế, đương nhiên anh Hàn cần phải cường đại.”

Triệu Húc Hàn tức khắc dở khóc dở cười, nói cô có lúc rất ngốc, nhưng lại quỷ linh tinh quái.

“Em tự nghĩ kỹ, dù sao đây là một môn kỹ năng rất đặc biệt. Nếu bị người khác biết, thì em là trở thành một báu vật trong mắt người khác.” Ánh mắt Triệu Húc Hàn trầm lắng.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em rõ, em hiểu, anh Hàn yên tâm đi.”

Cô nói với Long Bân: “Long Bân, tôi truyền cho anh một chút, cụ thể có thể tiếp nhận bao nhiêu thì phải xem chính anh.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vậy, trong lòng Triệu Húc Hàn lập tức muốn vỗ tay, cô gái bé nhỏ này đã cho anh một bậc thang đi xuống.

Cho dù không giúp được người thăng cấp thì cô cũng có thể nói là đối phương tiếp thu không được.

Long Bân lập tức vui mừng chạy tới, khuôn mặt tuấn tú của Thiết Quý Hoành hơi u oán, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng thiêu hủy thi thể một lượt.

Triệu Húc Hàn đi đến hỗ trợ, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân ngồi xuống.

Mười phút sau, thi thể đã gần như cháy sạch, Kỷ Hi Nguyệt cũng giúp Long Bân truyền qua khí công. Long Bân mặt mày hớn hở, anh ta quả thật cảm thấy bản thân hơi tăng lên.

Kỷ Hi Nguyệt lại bảo Thiết Quý Hoành, Thiết Quý Hoành nhìn xung quanh, nói: “Thời gian sắp hết, chúng ta quay về biệt thự của tôi trước rồi nói, có lẽ rất nhanh sẽ có người đến đây, khói mù này khá lớn.”

Mọi người tức khắc gật đầu, ngay sau khi Thiết Quý Hoành xác định phương hướng thì dẫn dắt bọn họ xuyên qua rừng cây, chạy như bay về phía biệt thự của Thiết Quý Hoành.

Nếu là người bình thường thì có khả năng phải chạy chết người rồi, nhưng bốn người đều là người luyện khí công, vận khí lên thì tốc độ nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần. Chẳng qua đợi đến lúc nhìn thấy biệt thự của Thiết Quý Hoành, Thiết Quý Hoành đột nhiên lảo đảo một cái, té ngã xuống đất.

“Anh Thiết!” Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình, vội vã đỡ anh ta, phát hiện sắc mặt anh ta trắng bệch, xem ra là tiêu hao rất lớn, dù sao chân anh ta bị tổn thương vẫn chưa lành.

“Anh cõng anh ta, quay về rồi nói.” Triệu Húc Hàn tức khắc đến cõng Thiết Quý Hoành, Long Bân muốn cướp cũng không có cơ hội, chỉ thấy Triệu Húc Hàn cõng người lập tức chạy.

Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân chỉ có thể đuổi theo. Năm phút sau mọi người đã về đến biệt thự.

Triệu Húc Hàn lập tức lấy máy tính ra, bắt đầu công việc, Long Bân đang gọi điện thoại, Kỷ Hi Nguyệt thì trị thương cho Thiết Quý Hoành.

Tiêu Ân nhận được điện thoại của Long Bân, sau khi biết bọn họ an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, anh ấy đang ở bên Triệu Phiên Vân, chuẩn bị mọi khả năng đối phó Úy Mẫn Nhi, nhưng khi biết cậu chủ không sao, anh ấy lập tức trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc