ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cô tò mò ấn vào lần nữa, đột nhiên hoa văn ở giữa gãy đôi, bên trong lộ ra một chiếc móc câu như đang kéo thứ gì đó.

“Uầy.” Kỷ Hi Nguyệt thử kéo thì lập tức xuất hiện một sợi dây thép dài loằng ngoằng.

“Đây là một sợi dây thép rất sắc bén. Khi em gặp phải nguy hiểm, có thể dùng để cắt kim loại, hoặc cũng có thể dùng đẻ tập kích bất ngờ.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói với cô.

Kỷ Hi Nguyệt há hốc miệng mồm nhìn anh, trong lòng có chút hoảng sợ, đây là đang quay phim truyền hình sao?

Tại sao cô phải cần những thứ này, sợi dây thép cho cô cảm giác như trong phim hành động, trực tiếp giết chết kẻ địch. Nhưng cô chưa từng có ý nghĩ là muốn giết người.

“Chỉ là đề phòng thôi, ví dụ như em bị trói gô thì có thể dùng nó để cắt đứt dây thừng. Đương nhiên, trước tiên là em phải nắm chắc cách sử dụng của chiếc vòng. Để thuận tiện cho việc sử dụng linh hoạt, sau này em đừng tháo ra. Nó được làm bằng kim cương nên không thấm nước.” Triệu Húc Hàn giải thích vô cùng tỉ mỉ.

Kỷ Hi Nguyệt không biết đáp lại thế nào, đành phải gật đầu. Sau đó nhấn thêm một lần nữa, sợi dây thép lập tức thu lại, vòng tay khôi phục lại hình dáng ban đầu, hoàn toàn không nhìn ra có cơ quan đóng mở.

“Đeo chiếc nhẫn vào đi, ngón giữa.” Triệu Húc Hàn thấy cô vẫn đang nghiên cứu vòng tay thì mở miệng nhắc nhở.

“Cái này cũng là của tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng chiếc nhẫn không phải của cô, cô cầm lên, mang vào ngón giữa bàn tay trái. Cô phát hiện kích thước chiếc nhẫn cũng rất vừa vặn với cô.

“Khéo thật.” Kỷ Hi Nguyệt thấy chiếc nhẫn cũng rất xinh xảo tinh vi, mặt trên là kiểu dáng hình trái tim, “Cái này có cơ quan gì không?”

Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn là nó không hề đơn giản.

“Nhấn vào trái tim.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt theo lời nhẹ nhàng nhấn vào, từ đầu nhọn của trái tim phóng ra một cây kim, độ dài khoảng tầm hai centimet.

“Đây là kim tiêm gây mê, bên trong chiếc nhẫn có chứa thuốc mê, chỉ cần năm giây thì một người đàn ông nặng một trăm kí cũng có thể gục ngã.” Triệu Húc Hàn giải thích.

Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục mắt trợn miệng tròn, cô nhìn đầu kim sắc nhọn mà kinh hoàng bạt vía.

“Anh Hàn, tôi, tôi nhất định phải có mấy cái này sao?” Kỷ Hi Nguyệt hơi sợ.

“Nhất định phải có, nguy hiểm ở khắp nơi và bất cứ lúc nào, với khả năng của em thì chỉ còn cách tìm đường chết, hai thứ này có thể cứu mạng em trong lúc nguy cấp.” Trần Húc Hàn nghiêm khắc nói.

“Bây giờ là xã hội pháp trị, chắc sẽ không có ai điên cuồng ngang ngược như vậy đâu?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói.

Toàn thân Triệu Húc Hàn trở nên lạnh lùng, anh đáp lại: “Em cho rằng công việc của em rất an toàn sao? Em tưởng rằng ở bên cạnh tôi rất an toàn? Nhất định phải đeo vào! Khi không kích hoạt thì nó cũng giống như trang sức của phụ nữ thôi, hy vọng em sẽ không cần dùng tới những thứ bên trong!”

Nói xong Triệu Húc Hàn bỏ lên lầu, nhưng lửa giận trên người anh vẫn còn lưu lại trong phòng khách.

Thím Lý nhẹ nhàng bước tới, thấy cầu thang không có người, bà vội vàng nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, cô cứ nhận đi. Cô không biết hai thứ này quý giá thế nào đâu. Cậu chủ phải trao đổi mới có thể lấy hai thứ này từ chỗ chú Bưu đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, hai thứ này dữ dằn như vậy chắc chắn là rất quý giá, nhưng loại đồ vật này quả thực quá tanh nồng mùi máu và khan hiếm, khiến trong lòng cô cứ thấp thỏm hồi hộp.

‘Thím Lý, chú Bưu là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nhận quà, mặc dù bề ngoài rất đẹp mắt, cũng rất vừa vặn với cô, nhưng nghĩ đến tác dụng của nó thì cô vẫn có chút sởn gai óc.

“Chú Bưu là bậc thầy chuyên làm ám khí có tiếng trên thế giới. Muốn mua ám khí, cậu chủ chắc chắn phải đáp ứng được điều kiện gì đó của ông ta.” Thím Lý đưa mắt nhìn lên lầu rồi nói: “Cậu chủ đối với cô rất tốt, cô nên vui mừng mới phải.”

Kỷ Hi Nguyệt đắn đo một chút rồi gật đầu: “Vậy để cháu đi cám ơn anh ấy. Hình như anh ấy tức giận rồi.”

Thím Lý dựng ngón cái lên cổ vũ cô.

Kỷ Hi Nguyện rướn môi cười rồi chạy lên lầu, đi thẳng đến gõ cửa phòng của Triệu Húc Hàn.

Bình luận

Truyện đang đọc